– Hướng đạo bị ngươi ăn rồi, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Miêu Nghị lại một gậy đập vào trên đầu của nó.
Nói cái gì đều sai hết. Hắc Thán dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Miêu Nghị lần nữa nhìn xung quanh, trên Hoang Nguyên một người một ngựa mặc giáp đứng đó. không ngờ lại cấp cho người ta một loại mỹ cảm, cổ cảm, thê lương khó có thể dùng ngôn ngừ để mô tả.
– Ai!
Miêu Nghị khẽ thở dài một tiếng, trường thương cầm tà tà trong tay bây giờ chuyển sang gác ngang trên hai chân.
Bị Hắc Thán làm một trận như vậy, hang động bên hồ hiển nhiên là không thể trở về nữa rồi, quay đầu lại cái gì mà Hắc Hổ trại trại chủ đó nhất định sẽ tìm tới cửa. Một vị Hắc Hổ trại trại chủ nho nhỏ đối với kinh nghiệm sa trường phong phú như Miêu Nghị mà nói, hắn còn không có gì phải sợ cả, dù có thiên quân vạn mã ngăn cản, hắn có một thương một con ngựa ở trong tay, cũng dám mở một đường máu mà ra, sợ là sợ tin tức khuếch tán ra, hấp dẫn đến nhiều thế lực, vậy thì phiền toái rồi.
– Đột rột hí hè…
Hắc Thán lắc đầu hí vang lên.
– Đại nhân, tôi biết tôi sai rồi, nhưng ngài cũng không cần thở dài, không phải chỉ là một Hắc Hổ trại trại chủ thôi sao, không có gì phải sợ cả, dựa vào vũ dũng của đại nhân. hắn thật sự muốn dám tìm tới cửa đó hả, còn không biết hươu chết về tay ai nữa đây.
Đông! Miêu Nghị lại là một gậy đập lên trên đầu nó, tức giận nói:
– Ngươi ngoại trừ ăn ra có còn chút đầu óc hay không? Tình cảnh giờ này giết chết một vị Hắc Hổ trại trại chủ có ích lợi gì, phía sau còn có người lợi hại so với Hắc Hổ trại trại chủ nữa, chỉ bằng Vào ta và ngươi có thể giết hết sao? Còn không biết ai giết ai đâv!
Hắc Thán buồn bực rồi, phát hiện mình thật đúng là nói cái gì cũng sai, yếu ớt nói:
– Tôi là không có đầu óc, ngươi tìm một người có đầu óc nghĩ một chút biện pháp không phải là xong rồi hay sao. Ta nhớ ở Tiểu thế giới, lúc đại nhân không có, phu nhân gặp chuyện khó giải quyết, đều sẽ tìm Dương Khánh hỏi một chút, Dương Khánh luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Tôi nghe phu nhân không chỉ một lần nói Dương Khánh dùng đầu óc rất tốt, hỏi Dương Khánh một chút có được hay không?
– Ách…
Miêu Nghị sửng sốt. Đúng vây a! Có thể tìm Dương Khánh hỏi một chút.
Đang ở địa phương như thể này, căn bản không phải loại thực lực cấp bậc như Dương Khánh có thể chơi được. Theo bản năng hắn loại bỏ Dương Khánh ra rồi, căn bản không nghĩ đến Dương Khánh. Nhưng thật sự nếu nghĩ lại. Dương Khánh thực lực không ổn, nhưng nơi này cũng không phải là địa phương mà thực lực của mình có thể chơi. Còn Dương Khánh cái tên kia là tay cao minh, đầu óc dùng rất tốt a, sao lại quên Dương Khánh hắn rồi?
Thật là một lời nhắc tỉnh người trong mộng, đông! Miêu Nghị lại một gậy đập vào trên đầu Hắc Thán.
Hắc Thán còn cho là mình lại nói sai, cái đầu mới vừa cụp xuống, ai ngờ Miêu Nghị lại bật cười ha hả nói:
– Bàn tặc, ngươi cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, không sai, có thể tìm Dương Khánh hỏi một chút.
Hắc Thán bỗng nhiên ngẩng đầu, chấn kinh rồi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp vía, thất kinh hỏi:
– Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì mà nói đúng ngươi cũng đánh ta?
– Thử một chút xem lực phòng ngự của chiên giáp trên người ngươi như thể nào.
Miêu Nghị trực tiếp nói một câu phủi sạch không còn chút lôi nào.
“…”
Hắc Thán hết chỗ nói rồi, thì ra người còn có thê vô sỉ như vậy, thật ra thì đáng giá để học theo một chút.
Miêu Nghị lười dài dòng với nó nữa, móc ra tinh linh liên hệ với Dương Khánh.