Ở lối ra di tích có một đám binh sĩ đứng tại chỗ. Vừa uống rượu vừa lắc đầu.
Ban đầu bốn đại tông môn rời khỏi Thần chi di tích, bọn họ phụng mệnh hoàng thất Kiền Huyết ở chỗ này chờ đợi. Đợi mấy tháng ngay cả bóng một con quỷ cũng không thấy đâu, bọn hắn thực sự không biết tại sao tướng quân lại phân phát ra mệnh lệnh như vậy.
Không có bốn đại tông môn liên thủ, căn bản không thể mở ra di tích, có gì phải bảo vệ cơ chứ?
– Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là lính quèn a, nghe theo mệnh lệnh đi, đây là chuyện không có cách nào dị nghị nha.
– Ha ha!
Nghe những binh sĩ này đối thoại, Nhiếp Vân khẽ cười nhạt một tiếng.
Lúc mới tới Thần chi di tích thì linh hồn, ý niệm của hắn cũng không thể lan tràn ra được xa, mà bây giờ lại có thể tùy tiện bao trùm cả Cổ chiến trường và Thần chi di tích, cường đại đâu chỉ gấp trăm lần, ngàn lần cơ chứ?
– Thu!
Bao phủ Thần chi di tích, Nhiếp Vân cũng lập tức cảm nhận được một loại cảm giác hoàn toàn nắm ở trong tay, giống như khi đối mặt với nạp vật thế giới của hắn vậy.
Sưu!
Nương theo tiếng hô của hắn, Thần chi di tích lập tức tiến vào nạp vật thế giới của hắn, biến mất tại chỗ.
Ầm!
Binh lính đang uống rượu nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy tinh không trước mắt sụp đổ tạo thành một cái hắc động cực lớn, Thần chi di tích mà bọn hắn phải bảo vệ đã biến mất.
– Cái này…
– Có chuyện gì xảy ra?
– Thần chi di tích… Biến mất?
– Mau đem tin tức này thông báo cho tướng quân.
Sửng sốt một lát, tất cả binh sĩ náo loạn.
Thần chi di tích biến mất, chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Tất nhiên sẽ dẫn tới toàn bộ Tà Nguyệt Chí Tôn vực khủng hoảng!
– Đã đem được Thần chi di tích đi rồi. Phải trở về chiến trường tam giới!
Lấy đi Thần chi di tích, Nhiếp Vân nói với Cực Thiên vương một câu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong hỗn độn.
Sau khi tỉnh táo lại hắn đã biết hắn đã luyện hóa Cổ chiến trường chi tâm này ước chừng hai tháng.
Mặc dù hai tháng không dài, thế nhưng cách thời gian ước định một năm với đệ đệ hắn cũng không còn bao lâu. Nếu không nhanh chóng trở lại chiến trường tam giới tìm Tam Giới Chi Tâm, như vậy rất có thể đệ đệ sẽ rơi vào trong nguy hiểm.
Lúc trước hắn tới đây là do Hỗn Độn truyền tống phù đưa tới, không tốn mấy thì giờ. Mà bây giờ muốn trở về nhất định không có đơn giản như vậy, hắn chỉ có thể từng bước bay trở về mà thôi.
Cũng may là thực lực của hắn bây giờ lại lần nữa tăng lên, Phượng Hoàng Chi dực vung vẩy lại giống như dung hợp với Hỗn Độn hải dương trước mắt vào một chỗ, nhẹ nhàng vỗ một cái là có thể giống như điện mang, ngay lập tức biến mất ở trước mắt.
Mười ngày sau.
Chiến trường tam giới lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chiến trường to lớn vẫn giống như trước, lẳng lặng trôi lơ lửng ở chỗ sâu trong Hỗn Độn hải dương, không nhúc nhích, chỉ bất quá cảnh tượng dòng người tấp nập ở trước bên ngoài chiến trường cũng đã không còn. Chỉ còn lại mười mấy người canh giữ ở lối vào, không biết để làm cái gì.
– Người tới mau dừng bước!
Nhiếp Vân không có dừng lại, rất nhanh đã bay đến lối vào. Hắn đang định đi vào thì lại bị gọi lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một người quen cũ, ban đầu lúc hắn mua vị trí đã từng gặp người này, chính là Vương Tử Kiệt.
Lúc này Vương Tử Kiệt đang mang theo mấy người canh giữ ở lối vào. Thấy hắn bay tới lập tức phóng tới chặn đường.
– Có chuyện gì?
Lúc đầu Nhiếp Vân gặp mặt Vương Tử Kiệt là ngụy trang thân phận, bây giờ trở về bộ dáng vốn có, cho nên đối phương cũng không nhận ra được.