Đây là con đường tắt nâng cao tu vi.
Đương nhiên điều kiện đi con đường tắt này là lĩnh ngộ pháp tắc theo kịp, không thì tu vi tăng lên mà pháp tắc không theo kịp vậy chẳng còn ý nghĩa gì.
Về mặt lĩnh ngộ pháp tắc, Lâm Minh tham ngộ hai pháp tắc tối cao, tu tinh khí thần thì vẫn thấy không đơn giản, dùng mấy chữ trình độ đạt tới Chân Thần là có thể hình dung.
Lâm Minh nhìn đồ đằng trên cánh tay, mới rồi chỉ là một luồng năng lượng nhưng đồ đằng hoàn thành một phần ba biến thành một ưnả, đủ thấy phẩm chất năng lượng này cao tới đâu.
Đột nhiên Lâm Minh lạnh lùng nói:
– Bằng hữu đi theo phía sau, theo ta lâu như vậy có thể ra rồi đi?
Lâm Minh nói xong bình tĩnh xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm một chỗ trong hư không.
Trong hư không vốn trống rỗng đó có một năng lượng lực tràng dần hiện ra, trong lực tràng là một cái chuông to thanh đồng.
Đinh đang!
Chuông ngân vang, thể tích liên tục biến lớn. Hai bóng người một đen một trắng bay ra từ trong chuông, hai người này thoạt trông như hai hồn ma.
Bóng đen kinh ngạc hỏi:
– Ngươi phát hiện ra chúng ta được?
Giọng nhẹ tênh thản nhiên, cho người cảm giác không rét mà run.
Hai Thâm Uyên Ác Ma mặt mũi cực kỳ quái dị, cơ thể chỉ cỡ sáu thước, lùn hơn nam giới nhân tộc bình thường rất nhiều.
Cơ thể bọn họ nhỏ gầy, trường bào rộng lớn bao bọc toàn thân. Một Ác Ma mặc áo đen, người kia mặc áo trắng.
Thân thể hai Ác Ma phủ sương mù mông lung, nhìn thoáng qua giống Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết phàm nhân.
Lâm Minh nhướng cao đuôi mày:
– Các ngươi là Âm Dương Song Quỷ của Ma Đạo Hội?
Lúc trước Lâm Minh giết chết trưởng lão của Ma Đạo Hội, đọc ký ức đối phương nên rất quen thuộc cao tầng Ma Đạo Hội.
Âm Dương Song Quỷ này là trưởng lão cao tầng của Ma Đạo Hội, gồm hai huynh đệ, tu vi là Chân Thần hạ vị. Đơn độc một người có lẽ không đáng gì nhưng nếu cả hai phối hợp lại có thể phát huy ra sức chiến đấu rất khủng bố.
Ác Ma áo trắng trong Âm Dương Song Quỷ âm trầm nói:
– Không ngờ biết chúng ta. Ha ha ha, giao Trụ chi thư và đồ đằng mà ngươi đã hấp thu thì chúng ta sẽ đi ngay.
Lâm Minh xì cười:
– Lúc này rồi còn nói nhảm làm gì, đánh đi!
Lâm Minh trực tiếp rút ra Ám Long thương, trong ánh mắt lấp lóe chiến ý rực cháy. Lâm Minh có Trụ chi thư thì dĩ nhiên sẽ hấp dẫn thù hận.
Lần này Âm Dương Song Quỷ này là đá tốt nhất cho Lâm Minh thử vàng thực lực.
Lâm Minh cố ý tìm nơi hẻo lánh để đối mặt địch thủ cũng vì thử một lần. Hiện tại Lâm Minh toàn mở ra Đạo Cung Cửu Tinh thất tinh, lại đột phá Thiên Tôn thượng vị, thực lực của hắn đi tới bước nào?
Âm Dương Song Quỷ cười nham hiểm:
– Muốn chết!
Ong ong ong ong ong!
Cái chuông thanh đồng to lớn trước mặt bọn họ rung rinh lơ lửng trên đầu Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ, phát ra lực tràng liên miên không dứt khóa cứng không gian xung quanh.
Sau này chuông to chụp xuống đầu.
Lâm Minh liếc mắt qua, cảm giác dán vào chuông to. Lâm Minh do dự một chút rồi bỗng không thèm né tránh.
Đinh!
Vang thanh âm điếc tai, chuông bao trùm Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ.
Không gian bên trong cái chuông này có đường hình hai mươi trượng. Đối với võ giả đẳng cấp Chân Thần thì hai mươi trượng không tính là khoảng cách, Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ ở trong không gian bên trong chuông to chẳng khác gì vật lộn gần người.
Nhìn Lâm Minh từ đầu đến cuối không hề tránh đi, Âm Dương Song Quỷ sửng sốt.
Âm Dương Song Quỷ vốn cho rằng Lâm Minh có thể là cao thủ đẳng cấp Chân Thần, không thì Minh Đồng đã chẳng đánh giá khao trương như thế, Minh Minh cũng sẽ không mặc kệ hắn cầm Trụ chi thư vào Mộ Ma Thần.
Với cao thủ đẳng cấp Chân Thần thì dễ đánh bại, khó đánh chết. Nếu đối phương phát hiện không đấu lại thì sẽ tung ra tất cả chiêu trò để chạy trốn, Âm Dương Song Quỷ rất khó đuổi theo. Huống chi Lâm Minh còn có đồng bạn trong Mộ Ma Thần.