Nửa năm qua cậu không ngừng đàm phán với Hà Nội, nhưng trước hết phải qua được ải hoàng gia, mà lần nào cậu cũng bị Samegawa Akane làm khó.
Cậu không tiếc bất cứ giá nào, nhường không biết bao nhiêu lợi ích, cuối cùng mới thuyết phục được những người khác, ngăn cản ý đồ của Samegawa Akane.
Không phải cậu thờ ơ không làm gì.
Mỗi ngày cậu đều tổn thất vô vàn tài sản, nhưng mày lại chẳng hề nhíu lấy một cái.
Chỉ là….. Cô ấy không biết mà thôi.
“Được, đến phòng anh rồi bàn.”
“Phòng anh?”
Cô ấy chau mày.
“Ừ, anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Đến phòng của anh đi.”
Cậu đi ở đằng trước, Risa cau mày muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tâm quan trọng của lần hợp tác này, cô ấy bất đắc dĩ căn răng đồng ý.
Cô ấy nhắm mắt bám theo sau, cúi đầu miên man suy nghĩ, bỗng người đàn ông đi trước đột nhiên dừng lại, cô ấy không chú ý nên cả người va phải cậu.
Mũi của cô ấy bị đụng đau điếng, nhịn không được kêu than.
“Sao anh lại dừng lại?”
“Hôm nay không muốn nói chuyện, ngày mai đi, dù sao anh cũng rảnh rồi, thời gian tới sẽ luôn ở Hà Nội, rồi sẽ có một ngày bàn chuyện hợp tác thôi.
Cậu bình thản nói.
“Anh Kettering, tối nay chúng ta đã hẹn nhau rồi, không bàn bạc một lát… thì không thích hợp cho lắm? Em đã chuẩn bị mọi hợp đồng rồi, hay là anh xem trước đi?”