Những khán giả theo dõi trận hỗn chiến kinh hoàng từ xa đều không khỏi thảng thốt lẩm bẩm.
Ma Vương Quỳ Vũ Cương vẫn đứng bên ngoài chiến trường, lẳng lặng nhìn trận chiến chấn động này.
Từ đây, hội tụ nhãn lực để nhìn gần có thể nhìn thấy toàn bộ chiến trường.
Ông ta hơi thất thần, nhìn thấy quá nhiều bóng dáng quen thuộc, chư vương các đời, con trai con gái của các hoàng đế, thần tướng dưới trướng hoàng đế các triều đại đều không phải người của thời đại này nhưng lại tự phong ấn đến thời đại này, kéo dài trận đại chiến từ muôn đời trước.
Ông ta đang quan sát trận chiến, nhưng không chỉ một người theo dõi ông ta.
Thi thoảng các khán giả lại nhìn vị vương cái thế này, nhưng không thấy đại quân Ma Vực phía sau ông ta.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên chiến trường, ánh sáng vàng của Diệp Thành toả sáng như ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.
Sức chiến đấu của hắn sánh ngang với chư vương các đời, toàn bộ chiến trường ngoại trừ một số người có hạn ra thì không ai có thể so sánh được với hắn, đi tới ngày hôm nay, sau lưng hắn thật sự đã chất đầy núi thây biển máu.
Chết đi!
Thần tướng số một của Vu Chú tộc lao tới, một đao lăng thiên giáng xuống, đao mang vô song chia cắt thiên địa.
Đây là một người có vóc dáng uy nghiêm, khí huyết dồi dào như biển, tựa như một vị thần vương, đó là vị thần tướng số một dưới trướng Phệ Hồn Vương, năm xưa theo Vu Chú Vương giành lấy thiên hạ, lập nên chiến công hiển hách để lại truyền thuyết bất hủ.
Tuy nhiên, Thái Vương quật khởi mạnh mẽ đàn áp Vu Chú tộc, năm xưa họ thất bại nên lựa chọn tự phong ấn, nhưng sức chiến đấu của thần tướng số một Vu Chú thậm chí còn mạnh hơn năm đó, có thể sánh ngang với Vu Chú Vương.
Bang!
Diệp Thành lảo đảo một hồi, suýt chút nữa là rơi khỏi hư thiên.