– Kim Đồng Cổ Thần, Ngân Đồng Cổ Thần trốn ra khỏi mảnh đất bỏ hoang được là vì phong ấn nơi đó thật sự lỏng ra. Tồn tại bị lưu đày trong đó nếu kéo nhau ra hết thì Tiên giới sẽ gặp họa.
Giang Nam nói:
– Chẳng lẽ trong mảnh đất bỏ hoang trừ Kim Đồng Cổ Thần, Ngân Đồng Cổ Thần ra còn lưu đày tồn tại nào khác sao?
– Ta từng nghe Long La Bồ Đề nói trong mảnh đất bỏ hoang có lưu đày đại sư huynh Tiên giới chúng ta.
Vẻ mặt Ma Thiên Tiên Quân trầm trọng nói:
– Danh hiệu đại sư huynh Tiên giới không phải ai cũng nhận được, chỉ có đệ tử thứ nhất Đế và Tôn thu nhận mới xứng danh hiệu này. Đại sư huynh kia là người duy nhất cùng được Đế và Tôn truyền dạy, được hai người ký thác kỳ vọng rất cao. Nghe nói đại sư huynh Tiên giới mưu mô xảo quyệt, phạm sai lầm lớn nên bị lưu đày vào mảnh đất bỏ hoang.
Tim Giang Nam đập nhanh:
– Đại sư huynh Tiên giới? Đệ tử Đế và Tôn cùng dạy? Đại sư huynh của tất cả Tiên Quân hai cung?
Đế và Tôn ít khi cùng dạy một đệ tử, rất khó tu luyện công pháp của hai người cùng một lúc, yêu cầu tư chất và ngộ tính siêu nghịch thiên.
Huyền Đô Tiên Quân, Ngọc Kinh Tiên Quân đứng đầu hai cung cũng chỉ được một người dạy.
Đương nhiên Càn Nguyên Tiên Quân là đặc biệt, Đế và Tôn dạy gã ít nhất, bị bỏ xa trong đám đệ tử Đế và Tôn, gã vụng về nhất. Không ngờ sau này Càn Nguyên Tiên Quân leo lên ngang hàng với Huyền Đô Tiên Quân, Ngọc Kinh Tiên Quân, có thể nói gã là truyền kỳ, quái dị.
– Trừ đại sư huynh Tiên giới ra còn có một số ma đầu trong hỗn độn bị lưu đày đến mảnh đất bỏ hoang.
Ma Thiên Tiên Quân nhíu mày, vẻ mặt càng trầm trọng hơn.
Ma Thiên Tiên Quân khẽ thở dài:
– Những ma đầu trong hỗn độn đối với tồn tại cỡ Đế và Tôn, Bất Không Đạo Nhân thì búng tay một cái là thành tro, nhưng với Tiên giới bây giờ thì…
Ma Thiên Tiên Quân thở dài thườn thượt, không xem trọng lực lượng Tiên giới hiện tại.
Giang Nam cũng không xem trọng Giang Nam. Bỉ Ngạn, Càn Khôn có thể đi vào mảnh đất bỏ hoang, Kim Đồng Cổ Thần, Ngân Đồng Cổ Thần ra khỏi mảnh đất bỏ hoang chứng minh phong ấn ngày càng lỏng lẻo.
Nếu phong ấn mảnh đất bỏ hoang hoàn toàn biến mất thì Tiên giới sẽ nghênh đón thời đại náo động.
Giang Nam đứng dậy:
– Mảnh đất bỏ hoang, ta cần đi một chuyến.
Giang Nam nhìn hai Hỗn Độn Cổ Thần, mỉm cười nói:
– Các ngươi trở về hỏi Đại Diễn Cổ Thần xem hắn có hoan nghênh không?
Hai Hỗn Độn Cổ Thần nhìn nhau.
Một Hỗn Độn Cổ Thần nổi can đảm hỏi:
– Huyền Thiên, ngươi chán sống sao…
Một Hỗn Độn Cổ Thần khác vội bịt miệng đồng bạn, cười nịnh nói:
– Huyền Thiên giáo chủ muốn đi tất nhiên chúng ta đón chào. Giáo chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo với Đại Diễn thủ lĩnh.
Giang Nam gật đầu, bước ra ngoài, cười nói:
– Ma Thiên sư huynh, ta đi về chuẩn bị, chờ ngày xuất phát các ngươi trực tiếp đến Huyền Châu tìm ta.
Quỷ Bà Thiên vội đi theo Giang Nam.
Ma Thiên Tiên Quân nhíu mày truyền âm:
– Huyền Thiên, Đại Diễn Cổ Thần rất quan tâm đại đạo Bất Không, nếu ngươi đi theo e rằng lành ít dữ nhiều.
– Sư huynh yên tâm, ta tự biết lo.
Giang Nam, Quỷ Bà Thiên ra khỏi cấm khu. Con rồng to lại vác Chú Đạo thiên đàn lên, theo Giang Nam ra khỏi vô nhân cấm khu.
– Bệ hạ, lão thân sẽ cùng người đi mảnh đất bỏ hoang.
Quỷ Bà Thiên cười khùng khục:
– Có lão thân ở bên nhiều ít trợ giúp bệ hạ gặp dữ hóa lành.
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Bà bà không thể đi mảnh đất bỏ hoang. Quy bà bà, đến Huyền Châu rồi ta sẽ đưa người hạ giới, Tiên giới quá nguy hiểm cho người. Tương lai Tiên giới sẽ càng nguy hiểm hơn, bà bà ở lại đây dữ nhiều lành ít.