“Phù … Phù … Phù… Thật, thật là đáng sợ…”
“Ai… Ôi… Đúng, đúng vậy, thiếu chút nữa là chết rồi!”
Lúc này, hai lão già sáu mươi bảy mươi tuổi tóc tai bù xù, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đâu còn vẻ tiên phong đạo cốt vừa rồi, quả thực là người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ngồi nghỉ ngơi một hồi, hai người mới thở ra.
“Ánh sáng ban nảy vừa đảo qua, ta liền cảm giác trái tim mình bị bóp một phát, đó là thần thông gì vậy? Xem bộ dáng đám người Sở gia chắc cũng không biết rõ.”
“Ai u, ngoại trừ giống như bị ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm, thân thể ta cũng không tự chủ được bắt đầu run lên, chỉ muốn chạy ra bên ngoài. Ngay cả thân thể cũng không điều khiển được, tốt nhất đừng dây vào mấy loại thần thông này…”
“Đúng đúng đúng, tốt nhất không nên dây vào!”
Hai người nói chuyện nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Họ nghỉ ngơi hồi lâu mới sửa sang lại dáng vẻ một chút rồi đi ra ngoài. Mang theo vài phần thấp thỏm cùng sự miễn cưỡng, họ muốn quay về dịch quán.
Trong khoảng thời gian ở Đại Trinh này, cả hai trở thành những đại sư được người người ngưỡng mộ kính trọng, muốn thứ gì chỉ cần mở miệng nói ra sẽ có người chuẩn bị. Thật sự luyến tiếc cảm giác này.
Chỉ hi vọng người Sở gia đừng đến vạch trần, như vậy lúc về đến dịch quán, bọn họ vẫn là ‘Đại sư’ tài trí hơn người.
Giờ phút này, sắc trời đã tối. Hai người lén lén lút lút từ bên trong kho củi đi ra, mong muốn trở về dịch quán.
Chẳng qua khi bọn họ đi được một lúc, quẹo trái quẹo phải mấy lần cũng không tìm được con đường quen thuộc. Trước đó, hai người bỏ chạy khỏi Sở phủ quá nhanh, chỉ lo chạy trốn nên bây giờ không biết đã đi tới chỗ nào.
Kinh Kỳ Phủ chính là thành lớn nhất Đại Trinh, từng con phố đều chiếm diện tích không nhỏ, công trình kiến trúc rất nhiều. Hai người bọn họ mới đến đây không lâu mà bây giờ lại là ban đêm nên không lạc đường mới là chuyện lạ.
Do cả hai nghỉ ngơi một lúc nên bây giờ đã không còn sớm. Tất cả ngõ ngách trong con phố này đều tối đèn, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã đi ngủ cả rồi.
“Ài, hay là gõ cửa một nhà nào đó để hỏi thăm nhỉ?”
Lão thái bà vừa đề nghị như vậy thì bị người bên cạnh kéo về phía sau, trốn vào góc khuất tối của một gian nhà.
“Suỵt…”
Lão đầu đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng. Đồng thời, tay trái tay phải của lão cầm hai tấm phù lục dán lên trán của mỗi người.
Sau đó, hai ông bà lão âm thầm quan sát, không dám thở mạnh.
Trong mắt bọn họ, có hai đạo bóng đen mơ hồ hình người từ xa đi tới, trên đường đi còn thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh. Lúc chúng liếc qua vị trí hai người ẩn thân, tốc độ không ngờ chậm lại một chút. Hai người nín thở không dám nhúc nhích.
May mà hai người giống như ảo giác, nên hai bóng đen mơ hồ kia vẫn không dừng lại, rất nhanh đã biến mất trên đường phố nhỏ.
Lại qua một hồi lâu, lúc này hai ông bà lão mới dám chắc chắn rằng hai đạo bóng đen đã đi xa, sẽ không cảm nhận được động tĩnh ở đây nữa.
“Phù… Là Dạ Du Thần!”
“Ừm, âm khí thật mạnh, không hổ là Du Thần tại kinh đô Đại Trinh. Hai người chúng ta liều mạng cũng đánh không lại đâu nhỉ?”
“Đánh sao?”
Lão đầu mới vừa gỡ tấm phù lục hao tổn linh lực xuống, nhìn lão thái bà một cách cổ quái.
“Không được nói đùa, chờ chúng ta lấy được vị trí Thiên Sư, có thể đứng vững ở Đại Trinh rồi nói sau.”
Hai người vừa đứng lên từ trên mặt đất, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe được một tiếng kêu thảm thiết thật dài “Oa a ~~~~~” từ nơi xa truyền đến.
‘Thật sự có người ngu ngốc không muốn sống nữa sao?’
Đầu tiên, trong lòng hai ‘Đại sư’ lóe lên suy nghĩ, khả năng cao là có thứ không biết tốt xấu nào đó nhịn không được lấy tà pháp hại người ở kinh đô, dù sao tới tham gia pháp hội loại gì cũng có.
Phản ứng sau đó của bọn họ chính là tranh thủ thời gian cách xa một chút. Nếu việc này kinh động đến người của Âm Ti, có dính líu sẽ bị rút linh hồn, không phải chuyện giỡn chơi đâu.
Hai người nhanh chóng chạy hướng ngược lại hướng của Âm Sai trước đó. Chỉ là chưa đi được hai bước, phía trước lại có tiếng hét thảm vang lên.
“Oa ô ~~~ oa ô ~~~”
So với tiếng hét thảm vừa rồi, lúc này âm thanh bén nhọn giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non làm hai tà tu sởn hết cả gai ốc.
“Không phải người!”
“Đi mau!”
Đêm nay, hai người nhiều lần bị kinh sợ nên phản ứng khá nhanh. Tất cả linh khí và chút pháp lực nho nhỏ trên người đều vận chuyển. Bọn họ lại dán phù lục lên người lần nữa. Nhưng do họ bị lạc đường nên chỉ biết chạy loạn khắp nơi trên phố.
Đi về phía trước, đường rộng ra không ít, dường như có ánh trăng chiếu rọi nên con đường sáng trưng. Hai người mừng rỡ như điên, vội vàng bước nhanh hơn.
“Lạch cạch…” “Lạch cạch…”
Chân cả hai vấp phải thềm đá, mất đi trọng tâm rồi ngã lộn nhào về phía trước.
“Phù phù ~” “Phù phù ~”
Mảng lớn bọt nước văng lên, phía trước không phải đường lớn gì cả, đó là một con sông nhỏ trong thành.
“A ô ô ô phốc… A phốc phốc…” “Ách ô phốc… Ô ô ô phốc phốc…”
Hiện tại, hai vị ‘đại sư’ bị rơi xuống nước, tay chân liên tục vung vẩy giãy dụa, trong miệng cũng không ngừng phun nước ra. Trong dòng sông nhỏ pha trộn bọt nước văng khắp nơi, nhưng quỷ dị thay, cả hai đều không lật người lại, cũng không có bất luận dấu hiệu chuyển động nào.
Một hồi lâu sau đó, thỉnh thoảng hai ‘đại sư’ trên mặt nước run rẩy một cái. Động tĩnh càng ngày càng nhỏ, mãi đến không còn động đậy nữa…
Một con mèo xám từ trên nóc nhà bên cạnh nhảy vọt vài cái, cuối cùng nhảy lên lưng hai thi thể dưới sông.
“Meo ô oa ô… Oa ô…”
Tiếng mèo kêu tựa như con nít khóc nỉ non, lộ ra một cỗ cảm giác thê lương làm cho người ta nổi da gà. Thân thể con mèo ngày càng hạ thấp xuống hai cỗ thi thể, hút ra từng luồng khí xám trắng.
Khi hút khô luồng khí xám trắng rồi, thân thể mèo xám bành trướng, hài lòng vặn eo bẻ cổ.
Dưới ánh trăng, cái bóng đằng sau đuôi mèo không ngờ chia thành năm phần.
Thời khắc này, người thường không dám tùy tiện đi lại, ngược lại những tên tà tu ra tay sẽ an toàn hơn một tý. Đám người đó ở lại các dịch quán còn tốt, nếu như đi lung tung ở bên ngoài thì chết cũng ráng chịu. Phần lớn hai đạo Âm Dương sẽ không quản, vì muốn quản cũng không thể nào quản được.