“Có thể đến gặp Zane được không?” – Kaylin lúc đi ra ngoài để lấy xe rời đi thì đã đưa cho Peter mẩu giấy.
Ban đầu anh đã định không đưa cô đi, nhưng Edward cũng có nói nếu cô muốn đi đâu thì cứ đưa cô đi nên anh cũng đã đồng ý. Không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn đưa cô tới nơi Zane đang dưỡng thương.
Người của Anthony đứng bên ngoài canh gác vừa thấy Peter đã chặn lại ngay nhưng khi thấy Kaylin thì họ đã mở cổng để cho cô vào. Peter thấy cô đi vào bên trong rồi thì mở cửa xe ngồi vào trong nhắm mắt nghỉ ngơi. Công việc của những người lính đánh thuê không nhàn hạ, dù sao thì đã quyết định thì không thể rút được.
Cô vào bên trong sảnh, cứ nghĩ Zane sẽ phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, không ngờ cô vừa đến đã thấy anh đứng ngay trước mặt mình. Nhìn anh vẫn không khác là mấy, nhưng cảm giác mấy vết thương trên mặt làm anh trông đáng sợ hơn. Cô rất lo cho anh, nhìn người anh cuốn đầy băng gạc. Anh chỉ choàng một áo khoác ngoài chứ không mặc thêm chiếc áo nào nữa. Đưa mắt nhìn anh, vốn định hỏi anh còn đau chỗ nào không nhưng nhìn ánh mắt của anh khiến cô hơi sợ mà lùi lại.
Cứ nghĩ anh bị thương như vậy sẽ không thể làm được gì mình nhưng cô lại nghĩ sai rồi. Chưa gì đã bị anh kéo lên phòng làm một bên bả vai cô đau nhức.
Kaylin thấy anh cởi áo của mình khiến cô sợ mà muốn lùi lại phía sau. Nhưng anh giữ chặt quá khiến cô không thoát ra được. Chỉ là không ngờ anh muốn xem vết thương trên vai cô, có lẽ khi đấy anh cũng nhận ra rồi nhưng không có thời gian để hỏi xem vì sao.
– Ông ta đã làm? – Giọng nói anh có chút khàn đi nhưng vẫn giữ uy lực đó.
Không có gật đầu nhưng im lặng vẫn là câu trả lời cho anh biết. Nhìn đôi mắt đang rực lửa của anh thì cô đã muốn giải thích ngay.
“Là em giúp ông Henry. “
– Ngu ngốc.
Kaylin bị anh nói vậy nhưng cũng không thấy tủi thân lắm bởi vì anh cũng nói đúng. Cô ngu ngốc thật mà, dù trong tình huống nguy hiểm vẫn muốn cứu người ta mà không lo nghĩ cho bản thân mình đầu tiên.
Gương mặt nhỏ hơi buồn cúi gằm xuống không nhìn anh nữa. Thế nhưng Zane lại kéo cô xuống giường. Tư thế bị động làm Kaylin không kịp thích ứng nổi. Bờ môi lạnh của anh phủ lên môi cô, một lát sau đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hai bên. Cô cứ nghĩ anh bị thương như vậy sẽ rất đau nhưng mà những gì anh làm với cô bây giờ thì xem ra anh không quan tâm đến mấy vết thương này cho lắm. Đầu lưỡi anh không hề có ý thăm dò nhẹ nhàng, nó luôn thô bạo mà càn quét bên trong khiến cho Kaylin thở không được. Lúc nào cũng cắn môi cô khiến nó đau nhức, lúc nào mạnh quá còn chảy máu môi. Cô thật sự không hiểu anh là vì gì mới phải mạnh bạo tới vậy.
Anh hôn cô, hơi thở của anh khi này gấp gáp nhưng mà nhìn cô dưới thân mình đang giữ hai tay trước ngực nên anh đã cố nuốt nó xuống. Kaylin cứ nghĩ anh sẽ đi xa hơn nhưng không ngờ anh chỉ ôm cô rồi nằm xuống. Căn phòng một vài phút sau đấy đã yên tĩnh đi nhiều. Nhận ra là anh đã vào giấc ngủ, cô cũng không nghĩ là anh ngủ nhanh tới vậy. Có lẽ là do dạo gần đây anh không ngủ đủ giấc.
Nằm trong lòng anh, cô đưa tay lên gương mặt anh. Ngón tay nhỏ chạm nhẹ lên trên da, cô sợ động vào vết thương của anh sẽ khiến anh đau nên tránh nhưng chỗ đó ra. Chứng kiến Zane đánh nhau như vậy, cô không nghĩ anh còn có thể chịu được tới mức độ nào. Con người này như thể không sợ chết vậy, nhiều vết thương như vậy, rõ ràng rất đau nhưng trên gương mặt anh đều không để lộ ra điều đó.
Cô thở dài. Nằm cạnh anh một lúc liền cẩn thận di chuyển người để anh không bị tỉnh giấc. Cô rời khỏi phòng, không quên chỉnh lại chăn cho anh. Sợ là để Peter chờ lâu thì sẽ có chuyện nên cô chỉ chào tạm biệt Davin rồi rời đi ngay.