“Nếu năm xưa ngươi và huynh đệ ngươi không liên tiếp lên núi Thanh Thành khiêu chiến, năm đó ta đã chẳng bỏ lỡ Ngọc Chân.” Lý Hàn Y như lập tức mất đi thần chí, giọng nói bình thản tĩnh lặng nhưng như vạn kiếm đâm xuyên qua trái tim Lôi Oanh: “Nếu lần này ta không chạy tới Lôi gia bảo gặp ngươi, Ngọc Chân đã không xuống núi, chàng đã không chết.”
“Hàn Y!” Thần sắc Lôi Oanh ảm đạm.
“Cút ngay!” Ánh mắt Lý Hàn Y lại sáng lên màu tím, thần chí đột nhiên trở về đã bị phẫn nộ ăn mòn. Cô cầm kiếm vung mạnh tới, kiếm khí còn mạnh mẽ hơn vừa rồi vài lần! Lôi Oanh lại giơ kiếm muốn đỡ, nhưng không cách nào đỡ nổi chiêu kiếm này, bị song kiếm của Lý Hàn Y chém xuống, ngã lăn trên mặt đất. Lý Hàn Y không buồn để ý tới hắn, sau khi hạ xuống đất lại điểm mũi chân một cái, đánh về phía gã đàn ông đứng trong ao đầm.
“Chết đi!” Lý Hàn Y hạ xuống trước mặt nam tử kia, xuất kiếm chém tới.
Cuối cùng nam tử kia cũng ngẩng đầu lên, dưới chiếc mặt nạ màu bạc là đôi mắt âm độc, rất giống với Tô Xương Hà nhưng tuyệt đối không phải Tô Xương Hà! Hắn nhếch miệng cười, âm tàn quỷ dị khó tả, hắn tung người lui lại, vung hai tay lên.
Vài chục thanh trường đao từ trong đầm lầy bị kéo lên, hắn lại vung tay, tất cả trường đao bổ về phía Lý Hàn Y!
Ám Hà Chu Ảnh, trận Đao Trảm!
Nam tử kia đột nhiên vẫy tay, Đao Ti trong tay nối liền vài chục thanh trường đao, hắn không có bản lĩnh thao túng mười hai thanh trường đao như gia chủ Tô gia Tô Mộ Vũ nhưng do chuẩn bị chu toàn từ trước, hắn có thể dùng mấy chục thanh trường đao này cùng vận dụng trận Đao Trảm! Không ai sống sót được dưới đao trận này của hắn, bất luận đối phương có võ công mạnh tới mức nào, chỉ trong chớp mắt là bị hắn xoắn thành thịt nát!
Nếu người hắn gặp không phải Lý Hàn Y.
Tay phải Thiết Mã Băng Hà nâng kiếm, kiếm chiêu tên Bát Nguyệt Phi Tuyết, chiêu kiếm lạnh lẽo nhất nhân gian.
Tay trái Huyền Dương Đào Hoa nâng kiếm, kiếm chiêu tên Xuân Phong Lai, chiêu kiếm ấm áp nhất nhân gian.
Trường đao bên trái của Lý Hàn Y lập tức bị băng giá đông cứng, dừng lại tại đó, trường đao phía bên phải lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt, thân đao tan chảy thành nước thép. Còn trường đao trước mặt cô bị song kiếm hợp kích, một chiêu đã chém tan thành mảnh vụn.
“Cái gì?” Ánh mắt nam tử kia lóe lên vẻ kinh ngạc, chốc lát sau lại biến thành kinh hãi. Vì hắn phát hiện, mình còn chưa lùi ra ngoài, chưa lùi khỏi đao trận của bản thân. Còn Lý Hàn Y đã tới trước mặt hắn, ánh mắt lấp loáng sắc tím: “Ngươi không phải Tô Xương Hà.”
“Đúng.” Nam tử lạnh lùng nói.
“Nhưng khí tức của ngươi rất giống hắn.” Lý Hàn Y trầm giọng nói.
“Không sai.” Nam tử kia đáp.
“Cho nên chỉ riêng điểm này, ngươi cũng đáng chết.” Lý Hàn Y đâm kiếm tới, xuyên qua ngực nam tử kia, máu tươi phun ra, bắn về phía Lý Hàn Y.
Máu đó tuy đỏ nhưng không phải đỏ tươi mà là đỏ sậm.
Nếu là lúc Lý Hàn Y tỉnh táo đương nhiên biết trong máu mang theo Hồng Nhan Lệ. Đó là một loại độc cực mạnh, chỉ cần dính một chút thôi sẽ đau tới không muốn sống nữa. Nhưng lúc này Lý Hàn Y nào còn thần chí, bèn bỏ mặc cho máu tươi đỏ sậm đó bắn vào người mình.
Nam tử ngã xuống nặng nề, nằm trên mặt đất, máu tươi màu đỏ sậm bắn khỏi lồng ngực, hai mắt hắn dần mắt đi thần thái, chỉ trong chốc lát đã không còn sinh cơ.
Lý Hàn Y cầm kiếm đứng thẳng, trên cổ, trên vạt áo đều dính đầy máu tươi, hờ hững nhìn phía trước.
Trước mặt cô xuất hiện năm người.
Một người mặc áo xanh, một người cầm trường thương, một người đeo khăn che màu xám, một người cầm kiếm lớn.
Bốn người này bất luận trang phục hay khí chất đều khiến người ta nhớ tới bốn người nổi danh trên giang hồ. Chỉ có điều bất luận là ai trong số họ, lúc này đều không nên đứng tại đây, ít nhất là không nên đứng trước mặt Lý Hàn Y.
Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân, Thương Tiên Tư Không Trường Phong, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên.
Sau lưng bọn họ còn một người đeo mặt nạ ác quỷ đỏ như máu, mái tóc dài rối tung. Người nọ cười khẽ: “Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên?”