“Quái vị đậu.”
“Mùi vị ‘quái’ ra sao hả?”
“Không ‘quái’ bằng cậu!” Khương Tiểu Soái phẫn nộ một tiếng.
Ngô Sở Úy cười hà hà, sau đó xé túi chân gà ngâm ớt, rất vui vẻ gặm gặm.
Khương Tiểu Soái quả thực muốn điên lên rồi,”Cậu vừa mới ăn nhiều như vậy, bây giờ còn có thể nuốt trôi nữa hả?”
“Có thể!” Ngô Sở Úy nói,”Thứ này lại không chiếm quá nhiều diện tích dạ dày, ăn bao nhiêu cũng không lấp đầy được.”
Khương Tiểu Soái oán thầm: Nghẹn chết cậu đi!
Ngô Sở Úy ăn xong chân gà ngâm ớt, đôi môi bị cay, không ngừng hít hà không khí. Vẫn cảm thấy cay đến khó chịu, liền mở tủ lạnh nhà Khương Tiểu Soái ra, lấy ra một chai nước mát ừng ực uống hai hơi.
Vừa mới uống xong thấy cay giảm đi một chút, trong chốc lát lại cảm thấy cay, vì vậy lại ăn thêm một ít bánh bông lan. Ăn xong một ít bánh bông lan lại thấy quá ngọt thành ra lại thấy ngấy, lại ăn thêm hai chùm sơn trà. Ăn xong sơn trà lại cảm thấy quá chua, vì vậy lại ăn một ly kem………
Cuối cùng khẽ đảo lại túi ni lông, chỉ còn lại một ít đậu rang.
Khương Tiểu Soái trực tiếp nhét vào trong túi áo của mình.
Ngô Sở Úy không nói gì.
Chờ Khương Tiểu Soái quay về phòng ngủ thay quần áo, sờ túi áo một cái.
Mẹ kiếp! không có!!!!!!!
Tức giận quay ra phòng khách tìm Ngô Sở Úy, không còn thấy cậu ta đâu. Kết quả đi vào phòng ngủ bên cạnh, phát hiện Ngô Sở Úy thản nhiên đang chui vào chăn, hơn nữa còn đoàng hoàng đắp chăn mà Quách Thành Vũ mới mua cho cậu.
“Bà ngoại nhà cậu! Nhanh nhẹn mà cút ra ngoài! Không được ngủ ở nhà của tôi.!”
Ngô Sở Úy làm bộ không nghe thấy.
Khương Tiểu Soái tức giận đi đến vén chăn lên, ánh mắt sững lại, cơ thể Ngô Sở Úy cao to khỏe mạnh rắn chắc trần truồng ở trước mặt của cậu. Thời gian dài rồi không thấy, cơ thể đẹp đẽ trước kia càng trở lên tuyệt sắc hơn.
Khương Tiểu Soái hạ chăn xuống liền đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy gọi điện thoại cho Trì Sính.
“Đêm nay tôi ở nhà Tiểu Soái, anh cũng không phải trở về, cứ ở nhà ba mẹ anh một đêm.”
Trì Sính trầm mặc thật lâu cũng không nói gì.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ lăn qua lăn lại đến nửa đêm cũng chưa ngủ được.
“Hôm nào tôi phải mang tủ lạnh nhà chúng ta khóa lại.” Khương Tiểu Soái nói.
Quách Thành Vũ nhìn Khương Tiểu Soái vừa yêu vừa ghét,”Cậu trực tiếp khóa cái bụng cậu ta lại là được.”
“Đúng!” Khương Tiểu Soái oán hận,”Tốt nhất ném luôn cái chìa khóa đi.”
“Cậu nhìn cậu xem, lòng dạ thật hẹp hòi.” Quách Thành Vũ dùng bộ râu cứng rắn cọ cọ gương mặt của Khương Tiểu Soái, giả vờ tức giận nói,”Mới có ăn của cậu chút đồ, mà đến mức như thế này hay sao?”
Khương Tiểu Soái né tránh bộ râu cứng của anh lại nói,”Không phải vấn đề ăn cái gì, mà là cái tính tham lam cái gì cũng không chừa lại làm tôi thấy khó chịu! Hơn nữa chiếm hết đồ ngon, đồ tốt cũng không nói tiếng cám ơn, lại còn hãm hại tôi nữa.”
Trên thực tế, Khương Tiểu Soái vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Trì Sính cho cậu uống ‘thuốc kích thích’.
“Được rồi được rồi…….” Quách Thành Vũ vỗ nhẹ nhẹ Khương Tiểu Soái vài cái,”Bình cổ quý như vậy tôi cũng có thể cho Trì Sính, còn tính toán mấy cái đồ ăn vặt này để làm gì?”
“Bình cổ gì?”
Quách Thành Vũ nói,”Buổi chiều Trì Sính cùng tôi ngắm một cái bình cổ có vẻ thích, tôi trực tiếp tặng cậu ta.” (Hint đây mà…yêu nhau hả.. )
Khương Tiểu Soái vừa nghe lời này lập tức ngồi dậy, trợn mắt trừng Quách Thành Vũ.
“Bình cổ bao nhiêu tiền?”
Quách Thành Vũ suy nghĩ một lát nói,”Nhớ không rõ, tôi nhớ là năm trước đấu giá, khoảng một triệu tệ thì phải!”
“Tên phá gia chi tử này! Những một triệu nói tặng liền tặng hả? Ngày nào đó, anh vui vẻ rồi đem cả tôi đi tặng luôn phải không?”
(Kể mà Soái đổi cho Úy thì hay.. ha ha.. đổi bạn tình vài hôm ý… ha ha để cho Soái của mình thưởng thức *cự long* của ba ba với mấy trò SM của ba ba Sính…. *Quá là biến thái* ba ba Sính cũng nhìn Soái thèm đi. Không phải chối. )
……….
Ngô Sở Úy chợp mắt hơn ba tiếng, mí mắt vẫn thấy nặng nề, thế nhưng nhắm mắt lại, ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Cậu mở mắt he hé nhìn giấy dán tường màu trắng sữa đối diện, trong lòng không khỏi khó chịu.
Chậm rãi ngồi dậy, đem quần áo mặc vào, đi ra phía ngoài.
Căn phòng của Khương Tiểu Soái còn có tiếng nói chuyện và âm thanh đùa giỡn, lúc đầu Ngô Sở Úy không có ý định cùng cậu ta chào hỏi. Nhưng thấy Khương Tiểu Soái còn chưa ngủ, nghĩ rằng vẫn cần phải nói cho cậu biết một tiếng, liền tiến đến cửa phòng.
Quách Thành Vũ chẳng biết từ đâu biến ra vài túi đậu rang, quơ quơ trước mặt Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái ánh mắt liền sáng lên,”Ôi trời, đậu rang này không phải đã bị Ngô Sở Úy trộm đi hay sao?”
“Tôi lại nén trộn lại.” Quách Thành Vũ nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Khương Tiểu Soái không che giấu được vui vẻ, giống như cướp về một đống đồ đạc ở trên tay người khác, giống như chiếm được cả tiện nghi lớn vậy.
Quách Thành Vũ nhéo má cậu nói,”Xem bộ dạng của cậu này.”
Kỳ thực anh biết Khương Tiểu Soái sẽ có biểu hiện như vậy, mới nhanh nhẹn trộm mấy gói đậu rang trong túi áo của Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái nói,”Tôi vừa nghĩ đến bộ dạng phát điên của đại Úy khi nhìn không thấy đậu rang, tôi đã cảm thấy rất vui vẻ.”
Sau đó, Quách Thành Vũ dùng đầu cọ cọ trên bụng Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái cười đến lăn lộn trên giường.
Ngô Sở Úy đứng ở cửa nhìn một lúc, không có đi vào, mà xoay người đi ra ngoài.
Khương Tiểu Soái nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng đè Quách Thành Vũ lại,”Đừng nghịch, tôi hình như nghe được tiếng cửa phòng mở.”
Đứng dậy nhìn, cửa phòng ngủ mở một khe nhỏ.
Khương Tiểu Soái hình như ý thức được cái gì đó, ngay cả dép cũng không xỏ vào liền xông ra ngoài.
Chân của Ngô Sở Úy vừa mới bước ra khỏi cửa, đã bị Khương Tiểu Soái tóm kéo lại.
“Đại Úy, cậu đi đâu?” Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ bất an.
Ngô Sở Úy thản nhiên nói,”Tôi về nhà.”
Khương Tiểu Soái cho rằng Ngô Sở Úy nghe được cái gì, vội vã giải thích,”Tôi vừa chỉ là đùa với cậu, cái kia cậu cứ tùy tiện cầm về, cậu xem ở đây có bao nhiêu cậu liền cầm hết đi.”
Ngô Sở Úy nói,”Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi chính là ngủ ở đây không quen.”
“Chúng tôi ầm ĩ quấy rầy cậu hả?”
“Không phải, tôi không quen giường.”‘
Khương Tiểu Soái nói,”Cậu không quen giường? Cậu không phải ngã đâu liền ngủ đó hay sao? Trước đây cậu ở phòng khám của tôi lâu như vậy, tôi cũng không phát hiện cậu lạ giường đấy.!”
Ngô Sở Úy cười cười.
“Trước đây tôi không thừa nhận, bây giờ thừa nhận.” (Vắng chồng không ngủ được chứ làm sao, không có cự long để nắm thì khó ngủ chứ sao.. )
Nói xong, vỗ một cái trên vai Khương Tiểu Soái, xoay người ra cửa.