Trong lòng tiểu hồ ly không sợ Hoắc Khanh, tuy Hoắc Khanh là hoàng đế, nhưng lại đối với nàng vô cùng tốt, nhưng hôm nay lúc hạ lệnh giết chết cún con, lại hù dọa tiểu hồ ly, mới hiểu được người đàn ông này là một đế vương muốn người sống thì sống, muốn người chết thì chết.
Con chó nhỏ chết làm cho tiểu hồ ly thấy hơi đồng cảm, nàng bây giờ không phải là người, mà là một con cáo, mạng người còn không đáng giá, huống chi nàng chỉ là một con động vật.
Hoắc Khanh từ trên giường đứng lên, đi tới trước mặt tiểu hồ ly, vươn tay ôm lấy tiểu hồ ly, cả người tiểu hồ ly lập tức xù lông, Hoắc Khanh lấy tay nhẹ nhàng vuốt lưng tiểu hồ ly, nhẹ nhàng mà nỉ non: “Em không nên sợ trẫm, em là của trẫm, thấy em chơi đùa với kẻ khác, trong lòng trẫm rất khó chịu.”
“Em mặc dù chỉ là một con hồ ly, nhưng trong lòng trẫm chưa từng coi em là hồ ly, ở trong lòng trẫm em còn hơn tất cả mọi người, em là sủng vật của trẫm, trẫm sủng ái em, thương yêu em.” Hoắc Khanh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiểu hồ ly.
“Từ trước tới nay trẫm chưa từng gặp con cáo nào xinh đẹp và thông minh như em.”
Chống lại ánh mắt của Hoắc Khanh, trái tim của tiểu hồ ly đập rất nhanh, nghe thấy lời nói của Hoắc Khanh, tiểu hồ ly cảm thấy mình rất may mắn, tuy biến thành cáo, nhưng lại gặp Hoắc Khanh, đại thần xuyên qua vẫn coi như không bạc đãi nàng.
Tiểu hồ ly cảm thấy sợ Hoắc Khanh như vậy thật sự có lỗi với sự sủng ái của Hoắc Khanh, dùng ánh mắt áy náy nhìn hắn, lè lưỡi lấy lòng liếm đầu ngón tay của Hoắc Khanh.
Cơ thể Hoắc Khanh hơi cứng lại, lập tức cao hứng nói rằng: “Hồ nhi, em không tức giận nữa?”
Tiểu hồ ly nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoắc Khanh, mắt hình trái tim, thật sự là một người đàn ông đẹp trai siêu cấp.
“Trẫm đẹp trai không?” Hoắc Khanh cười đến xán lạn với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lập tức gật đầu.
Đẹp, đẹp, thực sự quá đẹp rồi.
Hoắc Khanh vuốt lỗ tai trơn mịn của hồ ly, ôm tiểu hồ ly lên long sàng, một người một hồ ly rúc vào với nhau.
Ninh Thư trông coi Hoắc Thừa Vọng một đêm, sau khi thái y bận rộn, Hoắc Thừa Vọng cuối cùng cũng hạ sốt, cũng không mê sảng nữa, Ninh Thư ngồi bên giường coi chừng, nói với Tiêu Thanh Dương bên cạnh: “Thanh Dương, đi ngủ đi.”
“Cô cô, Thanh Dương không mệt, Thanh Dương trông cho biểu đệ tỉnh lại.” Tiêu Thanh Dương đỏ mắt, lúc trước có khóc, hơn nữa thức đêm, một đôi mắt thật sự biến thành mắt thỏ.
Ninh Thư cũng không miễn cưỡng, đợi nó mệt rồi thì nằm ngủ bên giường một lúc.
“Nương nương, uống chút nước trà thanh nhiệt.” Thanh Trúc bưng chén trà, Ninh Thư đón lấy ừng ực uống một chén, sau đó dùng khăn lau mồ hôi trên người Hoắc Thừa Vọng.
Hoắc Thừa Vọng ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại, mở mắt nhìn Ninh Thư đăm đăm, Ninh Thư ngơ ngác một lúc, sẽ không phải thật sự sốt thành bệnh gì chứ.
“Mẫu hậu, Thừa Vọng sợ lắm.” Giọng Hoắc Thừa Vọng rất khàn, Ninh Thư vội vã rót nước cho Hoắc Thừa Vọng uống, Hoắc Thừa Vọng vừa uống nước, vừa chảy nước mắt.
Ninh Thư ôm Hoắc Thừa Vọng, nhẹ nhàng mà nói rằng: “Thừa Vọng không phải sợ, mẫu hậu nhất định sẽ bảo vệ Thừa Vọng.”
“Biểu đệ, đệ đã tỉnh.” Tiêu Thanh Dương ghé vào mép giường tỉnh lại thấy Hoắc Thừa Vọng tỉnh lại, vui vẻ đến mức sắp khóc.
“Biểu ca.” Hoắc Thừa Vọng rất khó chịu trong người, khó chịu muốn chết.
Ninh Thư kêu Tiêu Thanh Dương lui xuống ăn điểm tâm.
Trong tẩm điện chỉ còn lại Ninh Thư và Hoắc Thừa Vọng, Ninh Thư nhìn Hoắc Thừa Vọng, hỏi: “Trong lòng Thừa Vọng trách mẫu hậu sao.”
“Trách mẫu hậu vì sao không cứu cún con có phải không.”
Nước mắt Hoắc Thừa Vọng lại rơi xuống, khàn giọng hỏi Ninh Thư: “Vì sao, mẫu hậu?”
Ninh Thư lắc đầu lạnh nhạt nói rằng: “Bởi vì mẫu hậu không làm được.”
“Vì sao.” Hoắc Thừa Vọng sững sờ không hiểu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vươn tay sờ sờ đầu Hoắc Thừa Vọng: “Thừa Vọng, bởi vì mẫu hậu phải đối mặt với phụ hoàng của con, là người có quyền thế nhất trong thiên hạ này, mọi người ở trước mặt hắn đều là thần tử, bao gồm cả mẫu hậu, bao gồm cả con, trước đó mẫu hậu đã cứu biểu ca của con, mọi chuyện chỉ có thể cho phép một lần chứ không có lần thứ hai, Thừa Vọng muốn mẫu hậu từ bỏ việc cứu Thanh Dương để cứu cún con sao?”
“Không, Thừa Vọng không muốn khiến biểu ca gặp chuyện không may.” Hoắc Thừa Vọng lắc đầu: “Nhưng tại sao phụ hoàng muốn đánh chết chó con, nó có biết gì đâu.”
Vì ghen hơn nữa còn vì muốn cảnh cáo cô, cảnh cáo Tiêu gia.