Trần Thiên Vũ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Không sai, chính là đường cáp treo của đảo Khỉ, nếu không có sự cố kia thì sẽ không có lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền, cũng sẽ không đặt những người bị hại này chung một chỗ, đây cũng là một trong những điểm giống nhau của những người kia.”
Lý Nhất Đình hiểu ra, những ngày này, thật sự là ông đã hoàn toàn sa vào vụ án mà quên đi ngọn nguồn câu chuyện. Trên thực tế thì trong quá trình điều tra vụ án, thỉnh thoảng ông cũng sẽ nhớ tới chuyện đảo Khỉ, nhưng bởi vì các vụ án cứ nuối đuôi mà tới, nhân viên thì không đủ, cho nên tạm thời bỏ quên điểm này. Bây giờ chính là thời cơ trở lại điểm xuất phát để thăm dò.
“Có lẽ ở chỗ đó, chúng ta mới có thể xác định những vụ án này đến tột cùng là do con người làm ra, hay là siêu nhiên.”
Trần Thiên Vũ lưu lại một câu nói như vậy, lập tức dẫn mọi người tiến tới đảo Khỉ. Còn chuyện vì sao đi tới nơi đó là có thể phán đoán có phải do người gây ra hay không, ông lại không nói rõ ràng.
Trở lại đảo Khỉ, khách du lịch của nơi này vẫn không ít, mặc dù trải qua chút sóng gió, nhưng phong cảnh tự nhiên và động vật hoang dã của đảo Khỉ vẫn vô cùng có sức hấp dẫn. Lý Nhất Đình đi tới chỗ bán vé trước tiên, ông mượn cơ hội mua vé để nghe ngóng chuyện liên quan tới đường cáp treo.
Nhưng người bán vé trực tiếp đưa ra phủ nhận, đối phương tỏ vẻ đường cáp treo hoàn toàn bình thường, chưa từng xuất hiện vấn đề gì về an toàn. Còn về tin đồn bên ngoài thì đều là đối thủ cạnh tranh thả ra, nếu như không tin, có thể đi lên kiểm tra, cam đoan đường cáp treo vẫn còn đang vận hành thuận lợi.
Đây đều là lời nói một bên của khu du lịch, đoán chừng là để làm mơ hồ du khách, không muốn gây ra ấn tượng xấu. Lý Nhất Đình đành phải lấy ra giấy chứng nhận của mình cùng với thư thông báo cộng tác điều tra từ cảnh sát, người bán vé mới gọi điện thoại cho lãnh đạo.
Mười phút sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da xuất hiện ở trước mặt đoàn người văn phòng thám tử Bắc Đình, khách khí hỏi: “Thực sự có lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, tôi là quản lý của khu du lịch đảo Khỉ, xin hỏi anh chị có gì cần tôi hỗ trợ à?”
Lý Nhất Đình lại lấy ra giấy chứng nhận, sau đó thấp giọng nói với ông ta: “Quản lý, tôi biết các anh không muốn để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng phối hợp điều tra với chúng tôi cũng là nghĩa vụ của các anh. Hơn nữa chúng tôi đã biết chuyện rồi, các anh không cần che giấu nữa, hãy nói rõ với chúng tôi về sự cố đường cáp treo rốt cuộc là như thế nào?”
Nghe thấy vậy, quản lý vốn đang cười nhẹ nhàng thì lập tức biến sắc, ông ta nhìn chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có ai khác chú ý tới bên này mới cẩn thận từng li từng tí mà đáp: “Trưởng phòng, không dối gạt các anh, đúng là có sự cố như thế, có vài thùng cáp rơi từ giữa không trung xuống, nhưng đây không phải là chuyện lớn gì cả, không cần làm nghiêm trọng như vậy đâu!”
“Thùng cáp cũng đã rơi xuống, thế mà còn không phải là chuyện lớn sao?” Lý Nhất Đình hơi tức giận hỏi lại.
Quản lý thấy tình thế không đúng, vội vàng giải thích tiếp: “Trưởng phòng, thật sự không phải là chuyện lớn mà, chỉ hỏng vài thùng cáp, những thùng cáp kia chỉ là rơi xuống biển, lúc ấy có hơn mười du khách ngồi bên trong. Chúng tôi là khu du lịch chính quy, trước đây, loại chuyện này đều có phương án khẩn cấp, nhân viên cứu hộ của chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường xảy ra sự cố, vớt toàn bộ những người kia lên, chỉ có vài cá biệt bị thương nhẹ, những người khác thì không sao cả, càng không có người tử vong. Chẳng qua đúng là bị sợ hãi cho nên việc này thật sự chỉ là sự cố bình thường, không có ai tử vong mà!”
Lý Nhất Đình có chút khó tin, tiếp tục hỏi: “Đã không có ai tử vong, vì sao bên ngoài đồn đãi khu du lịch các anh xuất hiện sự cố quan trọng về an toàn, còn cố ý che giấu không báo?”
“À, là như thế này, thực ra việc này đều do chúng tôi cả. Nguyên nhân đầu tiên là khu du lịch chúng tôi không muốn ảnh hưởng tiếng tăm bên ngoài, quả thực đã bắt đầu phong tỏa tin tức về sự cố nhỏ này, bao gồm tin có người rơi xuống biển cũng không thông báo với bên ngoài. Bởi vì không có người chết, nên chúng tôi mới không báo cáo, chỉ là không nghĩ tới tình hình hoàn toàn ngược lại, lúc ấy có vài người chứng kiến, chưa biết kết quả cuối cùng đã cho rằng những người kia đều ngã chết, nên mới ra ngoài nói càn, mới gây ra ảnh hưởng tồi tệ cho chúng tôi như vậy. Nguyên nhân thứ hai chính là dân vốn không tin tưởng tin tức của chúng tôi. Sau khi người chứng kiến lan truyền tin tức giả dối, làm bộ mặt của khu du lịch, chắc chắn chúng tôi muốn bác bỏ tin đồn rồi, nhưng đã chậm, người ta căn bản không tin, cuối cùng nghe sai đồn bậy, một chuyện vốn không lớn lại càng tô càng đen. Kỳ thực việc này đều do chúng tôi cả, nếu như chúng tôi sớm tuyên bố tin tức thực sự thì đã không xảy ra những chuyện sau đó rồi.”
Quản lý khu du lịch nói hết sức chân thành, lý lẽ cũng rất đầy đủ, quả thực không tìm thấy chỗ để bắt bẻ.
Nguyên nhân hai phương diện này cũng coi là có tác dụng lẫn nhau, càng không nói thì càng lan truyền dữ dội, chờ tới khi khó mà khống chế, nếu đi ra bác bỏ tin đồn, ngược lại sẽ bị tưởng lầm là che giấu chân tướng sự việc, tóm lại chính là không làm tốt quan hệ công chúng lúc nguy cấp.
Nhưng cũng chỉ là sai lầm về mặt xử lý chuyện của khu du lịch, chứ không phải là sai lầm lớn, càng không tới tình trạng phạm pháp, cho nên khu du lịch làm như vậy cũng không thể quở trách nhiều. Lý Nhất Đình đồng ý với lời nói của ông ta, nhưng mà từ trong bằng chứng của quản lý đã cho thấy một bí mật cực lớn.
Nếu tai nạn đường cáp treo trên đảo Khỉ hoàn toàn là chuyện vô căn cứ, căn bản không hề xảy ra sự cố ghê rợn, cho dù những người kia rơi vào biển cả, cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Như vậy lúc trước Liễu Tiểu Quyền coi đây là lý do, cái gọi là lời tiên đoán tử vong ngăn cản mọi người leo lên đường đã trở nên vô căn cứ, thứ tự tử vong mà anh ta đưa ra chắc như đinh đóng cột càng khó có thể khiến người ta tin tưởng hơn. Nhưng sự thật là vẫn có nhiều người chết theo đúng trình tự trong lời tiên đoán ấy, việc này nên giải thích như thế nào đây?
Nếu như nhất định phải tìm một lý do để nói cho thông suốt, đó chính là có người cố ý dựa vào lời tiên đoán mà tiến hành mưu sát hàng loạt, cho nên bây giờ, quan điểm mưu sát đã dần dần chiếm cứ ưu thế. Nhưng lời tiên đoán này là do Liễu Tiểu Quyền cố ý tạo ra để giết người, hay có người khác lợi dụng lời tiên đoán của anh ta để vu oan giá họa cho anh ta thì trước mắt vẫn không cách nào xác định.
Trong lòng Thẩm Minh Nguyệt đã sinh ra dao động, cô tin tưởng bạn tốt cùng trường là Liễu Tiểu Quyền biết bao, cho nên đối với chuyện tiên đoán cũng tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng tình huống bây giờ, lời tiên đoán này rõ ràng là “chân đứng không vững”. Nhưng chí ít thì cô cho rằng Liễu Tiểu Quyền vẫn có thể dự đoán chuẩn xác, chẳng qua có kẻ tiến hành lợi dụng, đây có lẽ là bố cục phạm tội khác người mà kẻ đó đã gây ra.
Đối với quan điểm của Lý Nhất Đình, Thẩm Minh Nguyệt không hề phản bác, cô chỉ muốn mau chóng tìm ra chân tướng sự việc, thế là chủ động tìm Lý Nhất Đình nói chuyện: “Anh Lý, nếu như vụ án đều do người làm ra, vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
Lúc này, Lý Nhất Đình đã hiểu được quyết định của Trần Thiên Vũ rồi, đi tới đảo Khỉ điều tra một phen, quả thực thuận lợi làm rõ tính chất của vụ án, nhưng đối với câu hỏi của Thẩm Minh Nguyệt, ông vẫn còn có chút hoang mang, đối tượng hiềm nghi mà họ một mực tìm kiếm phải là ai đây?
Ông theo mạch suy nghĩ của Trần Thiên Vũ để truy tìm nguồn gốc, cuối cùng, ông nghĩ tới một nhân vật quan trọng khác.
“Em còn nhớ rõ, người da đen cao lớn mà chúng ta gặp phải ở trên đảo Khỉ không?” Lý Nhất Đình hỏi.
Thẩm Minh Nguyệt giật mình nhớ tới, cô kích động nói: “Đương nhiên là nhớ kĩ rồi, đó là một người kỳ quái, lúc ấy Liễu Tiểu Quyền còn nói anh ta là Thần Chết mà!”
Lý Nhất Đình quay đầu hỏi quản lý, phải chăng ở trên đảo Khỉ có người da đen kỳ quái này.
Quản lý gãi gãi đầu, đáp lại xin lỗi: “Thực sự ngại quá, tôi chủ yếu quản lý vận chuyển buôn bán của đảo Khỉ, còn chuyện ở đây có loại người nào thì tôi thực sự không rõ ràng lắm. Nhưng không sao, tôi sẽ lập tức bảo cấp dưới điều tra xem sao.”
Lý Nhất Đình tiếp tục dẫn người dò xét xung quanh một phen, cảnh tượng ở đảo Khỉ cực kỳ tấp nập, du khách nối liền không dứt, khỉ leo trèo khắp nơi, còn có rừng cây xanh um tươi tốt, không thể nào đánh đồng với hơi thở tử vong được.
Cũng không lâu lắm, quản lý đã truyền đến tin tức tốt, trên đảo này thật đúng là có một người da đen như thế, ông ta cũng tự mình dẫn đoàn người văn phòng thám tử Bắc Đình vào trong đảo, gặp mặt người da đen cao lớn kỳ quái kia.
“Anh ta chính là Thần Chết!” Thẩm Minh Nguyệt liếc mắt nhận ra người kia, chỉ vào anh ta mà kêu to.
Quản lý nghe thấy mà đầu óc mơ hồ, ông ta vội vàng giải thích nói: “Cô gái xinh đẹp nói gì thế? Thần Chết hả? Vừa nãy tôi đã hỏi bộ phận nhân sự, người bạn nước ngoài này là tiến sĩ đặc biệt tiến hành nghiên cứu khỉ hoang ở trên đảo Khỉ, đã sống ở nơi này nhiều năm rồi.”
“Cái gì? Tiến sĩ hả? Nghiên cứu khỉ!” Thẩm Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, kinh hô không ngớt: “Vậy, vậy tại sao trên người anh ta có mùi rất là kỳ lạ?”
Một nhân viên làm việc đi cùng quản lý trả lời tỉ mỉ: “Là thế này, bởi vì muốn chung sống sớm chiều lâu dài với khỉ, cho nên tiến sĩ cố ý bôi lên người không ít khói đàn hương dùng để che giấu hơi thở người. Bởi vì mũi động vật rất nhạy bén, nếu như cảm thấy mùi có vấn đề, bọn chúng sẽ không muốn tới gần con người đâu. Mặt khác, vừa rồi tôi cũng đã nói vị tiến sĩ đến từ nước ngoài này đã sống chung với đàn khỉ trên đảo đã mấy năm, cho nên chuyện cơ thể dính chút mùi khỉ đúng là không thể tránh khỏi.”