Người đàn ông trung niên này vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp nhuyễn trang Trung Hoa, ý tứ rất rõ ràng, đã có người ngỏ lời rồi, nêu Lâm thị các cô không bày tỏ như thế thì cũng chẳng ra gì.
“Các ông quả là không biết xáu hổ!” Thư ký Lý Na của Lâm Ngữ Lam tức giận nói: “Cái gì mà không biết giá trị của thanh tuyên, lúc đó chúng tôi đã nói rõ với các ông rồi, bây giờ Lâm thị chúng tôi xuất vốn, để các ông sửa lại con đường bên ngoài thôn cho tốt, các ông định qua cầu rút ván à? Nếu không có chúng tôi sửa đường thì làm gì có công ty nào đến họp tác với các ông!”
“Thư ký Lý này, chuyện này các cô thật vô lý.
” Người đàn ông trung niên chế nhạo: “Con đường bên ngoài thôn của chúng tôi là Lâm thị các cô tự mình sửa, chúng tôi có nhờ nhờ các cô sửa đâu.
”
“Được rồi, vậy như thế này đi.
” Lâm Ngữ Lam đóng tập tài liệu trong tay lại: “Thư ký Triệu, chúc cậu hợp tác vui vẻ với các công ty khác.
”
Lâm Ngữ Lam đứng dậy, quay đầu rời đi.
“Chủ tịch Lâm, đi thong thả nha.
” Thư ký Triệu còn không thèm nhúc nhích cái mông.
Sau khi Lâm Ngữ Lam và Lý Na rời đi, thư ký Triệu lấy điện thoại ra bắm một dãy số rồi gọi: “Alo, Trịnh thiếu, là tôi, cô ta đã đến đây, tôi từ chối, đúng đúng đúng, ngài xem đi Trịnh Thiếu, tiền vốn mà lần trước ngài nói đó …
được, vâng, vâng.
”
Thư ký Triệu đang nghe điện thoại, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
Lâm Ngữ Lam đưa Lý Na rời khỏi văn phòng bí thư thôn và lên xe, Lý Na vẫn còn rất tức giận.
“Chủ tịch Lâm, tên Triệu Chí Cương này đang cố tình làm làm khó chúng ta, lúc trước thì nói rõ hay, bảo chúng ra xuất vốn sửa đường, và sau đó xây dựng một khu nghỉ dưỡng trong thôn, ông ta làm như vậy đúng là không biết xấu hổ! Nếu ông ta thực sự để cho các công ty khác nhận dự án này, thì chúng ta sẽ lỗ vốn ít nhất là một tỷ nhân dân tệ, sơn tuyền đó cũng là do chúng ta phát hiện ra mài”
Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế sau, bàn tay mềm như ngọc đưa lên vuốt trán: “Liên lạc với chủ tịch Tần của Hằng Viễn đi, lần này thực rất cần cô ấy giúp.
”
*Chủ tịch Lâm, cô có muốn…”
*Ừ, người đứng sau chủ tịch Tần chắc sẽ có cách, bây giờ cứ xem xem, người đó có muốn giúp chúng ta không.
”
“Chủ tịch Lâm, ngày mai sẽ có một bữa tiệc thương nghiệp, lúc đó chủ tịch Tần chắc cũng đến, có thể nói với cô ấy về chuyện này trong bữa tiệc.
” Lý Na nhìn lịch trình rồi nói.
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ấy.
”
Trương Thác lái chiếc Maserati trở về nhà, sau khi thông báo cho Bạch Trì đến lấy xe, anh tự mình chạy vào nhà, lau nhà thật sạch sẽ.
Vừa mới dọn dẹp nhà cửa, vẫn chưa nghỉ ngơi thì Trương Thác nhận được một cuộc gọi từ Tần Nhu.