Trịnh Mỹ Linh vẫn chưa nhận ra lửa giận của đối phương, ngu ngốc lặp lại: “Nếu ông thả anh ta đi, đây chính là nỗi nhục nhã của ông!”
“Cô nhắc lại lần nữa cho tôi xem?”
Giọng điệu của Mục Đông Phong chứa đầy giận dữ.
Ai cũng nhìn ra được, Mục Đông Phong sắp nổi trận lôi đình rồi.
Lần này, rốt cuộc Trịnh Mỹ Linh cũng ý thức được tình hình không ổn, sợ xanh mặt.
“Ông chủ Mục, tôi chỉ muốn tốt cho danh tiếng của ông thôi!”, Trịnh Mỹ Linh lớn tiếng kêu lên.
“Bốp!”
Mục Đông Phong tức giận tát cô ta một cái: “Con mẹ nó cô là cái thá gì? Có tư cách nói chuyện với tôi sao?”
Khóe miệng Trịnh Mỹ Linh chảy đầy máu tươi, nửa mặt trái sưng vù in rõ dấu bàn tay.
“Dám lợi dụng tôi đối phó người khác? Mẹ nó, cô muốn chết đúng không?”
Mục Đông Phong túm tóc Trịnh Mỹ Linh, quát tháo ầm ĩ.
Ông ta vốn đã bực bội vì chuyện vừa rồi, bây giờ Trịnh Mỹ Linh lại định lợi dụng mình, không khỏi khiến ông ta nổi giận đùng đùng.
“Á…”
Trịnh Mỹ Linh đau đớn gào khóc: “Ông chủ Mục, tôi nói thật mà.
Anh ta chỉ là một thằng ở rể vô dụng thôi!”
“Dám nói nhăng nói cuội với tôi! Không sợ chết phải không?”
Mục Đông Phong đạp Trịnh Mỹ Linh ngã lăn ra đất, nói với hai tên vệ sĩ: “Tôi thưởng con ả này cho hai cậu!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Hai vệ sĩ nghe xong đều mừng rỡ.
Mặc dù Trịnh Mỹ Linh không đẹp bằng Tần Thanh Tâm nhưng cũng coi như có chút nhan sắc.
Hai vệ sĩ mỉm cười xấu xa đi tới chỗ Trịnh Mỹ Linh.
Cô ta hoảng sợ run rẩy, bây giờ mới biết mình đã phạm sai lầm.
“Ông chủ Mục, tôi biết sai rồi.
Ông tha cho tôi đi, tôi thực sự biết sai rồi”.
Cô ta bò tới dưới chân Mục Đông Phong như một con chó, khóc lóc cầu xin.
“Cút!”
Mục Đông Phong giơ chân đá bay cô ta.
Dương Thanh hứng thú nhìn ông ta, không ngờ lại là người linh hoạt biết nhẫn nhịn như vậy.
Nhưng con đường đi của hai người khác nhau, anh cực kỳ ghét loại người này, nên ông ta có giỏi đến đâu cũng không thể dùng.
“Chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh kéo Tần Thanh Tâm nói.
“Chị họ, em sai rồi.
Chị cứu em với, cứu em đi mà.
Em không dám nữa đâu”.
Trịnh Mỹ Linh biết Mục Đông Phong sẽ không tha cho mình, chỉ còn một hy vọng duy nhất là Tần Thanh Tâm.
Cô ta quỳ lạy cầu xin cô, nước mắt đầm đìa.
Đến cả mấy ông lớn Châu Thành cũng thấy khinh bỉ.
Vừa rồi rõ ràng cô ta còn muốn mượn tay Mục Đông Phong đối phó Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.
Vậy mà bây giờ lại cầu cứu bọn họ.
“Bây giờ mới biết sai à? Muộn rồi!”
Dương Thanh cau mày che Tần Thanh Tâm ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Đây là nghiệp quật, tự làm tự chịu!”
“Anh rể, em thực sự biết sai rồi.
Ai mà chẳng có lúc nông nổi! Xin anh cho em thêm một cơ hội.
Anh sẽ là ân nhân cứu mạng của em, em sẽ hết lòng báo đáp hai người!”
Trịnh Mỹ Linh khóc lóc hứa hẹn.
“Cút đi!”
Tiền Bưu chợt bước tới đứng chắn trước mặt cô ta.
Tần Thanh Tâm không đành lòng, thấp giọng nói: “Chồng ơi, anh xem có thể giúp nó không?”
Dương Thanh nghiêm túc nói: “Tâm, em còn nhớ Phương Duyệt không? Lúc đầu em đối xử với cô ta như thế nào? Sau đó cô ta đã làm gì em?”
Nghe thấy anh nhắc tới Phương Duyệt, Tần Thanh Tâm không khỏi run rẩy.
Lần trước Tiêu Tiêu bị Phương Duyệt bắt đi, nếu không có Dương Thanh không biết hậu quả sẽ thế nào.
“Đây là một thế giới điên rồ.
Người không muốn em có cuộc sống tốt nhất thường chính là người em giúp đỡ nhiều nhất, giống như cô ta vậy”, Dương Thanh bình thản nói.
Ý của anh rất rõ ràng, nếu Tần Thanh Tâm vẫn kiên trì muốn anh giúp Trịnh Mỹ Linh, anh sẽ làm theo.
“Em hiểu rồi!”
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Tần Thanh Tâm quyết định: “Nhưng dù sao chúng em cũng cùng là con gái.
Giúp nó lần cuối đi!”
“Được!”
Dương Thanh dịu dàng nhìn người vợ tốt bụng ngốc nghếch của mình rồi quay sang nói với Mục Đông Phong: “Ông chủ Mục, làm người nên khoan dung độ lượng.
Nếu không phải là chuyện gì quá lớn, chúng tôi sẽ đưa cô ta đi!”
– —————————
.