Dứt lời, hắn thực sự bắt đầu ăn cơm.
Cơm của Tân Phân quán đều là lúa gạo. Trắng tinh trong suốt đúng là không tồi, nhưng không ăn kèm thức ăn gì chỉ sợ cũng không ngon như vậy……
Dạ Đàm dè dặt nói: “Chàng…… đã rời khỏi Thiên giới rồi, còn muốn giữ nghiêm lệnh cấm sao?” Huyền Thương quân quay đầu lại nhìn nàng, nàng vội nói, “Ý ta là, lúc chàng đi động tĩnh ầm ĩ ra lớn như vậy, chỉ sợ cha chàng rất tức giận. Nếu cả đời này chàng không thể quay về Thiên giới nữa, chàng cũng muốn ăn chay suốt đời sao?”
Huyền Thương quân đặt bát đũa của nàng tới trước mặt nàng, dùng đũa gắp thức ăn cho nàng: “Ừ.”
Dạ Đàm khẽ cắn môi, Huyền Thương quân bên cạnh quả thực chỉ ăn cơm. Trên bàn bày đầy món ngon vật lạ, nhưng hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Triều Phong ở cạnh chân giường ngược lại không chịu nổi, vùng vẫy đứng dậy, dùng tốc độ rùa bò di chuyển đến bên cạnh bàn. Dạ Đàm không hề khách khí gì với hắn, hỏi: “Ta có nói mời ngươi ăn cơm chưa nhỉ?”
Một người có da mặt dày như Triều Phong, đương nhiên sẽ không để ý thái độ của nàng. Hắn cầm lấy đôi đũa, gắp con tôm Dạ Đàm đã bóc vỏ xong, nói: “Mặc dù ngoài miệng ngươi không nói, nhưng nhất định trong lòng sớm đã nghĩ như vậy rồi.”
Dạ Đàm tức giận: “Nhìn thì có vẻ bị thương nặng đấy, nhưng giành tôm đã bóc vỏ cũng nhanh quá nhỉ!
Triều Phong chẳng thèm phân trần mà bắt đầu ăn —— ma luôn thích hợp sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt hơn. Bởi vì bọn họ không già mồm như Thần tộc. Không ăn cơm no, làm sao có sức bảo vệ bản thân và người mình yêu được chứ?
Quả nhiên, Huyền Thương quân khẩu vị không được tốt như vậy.
Hắn chỉ ăn nửa bát cơm đã cảm thấy no, nói: “Ta ngủ một lát trước, nàng đừng đi lung tung, được không?”
Dạ Đàm ừ một tiếng, liếc liếc mắt nhìn cơm còn lại trong bát của hắn, dường như có chút bộ dáng đăm chiêu. Huyền Thương quân không muốn nằm cùng giường với Thanh Quỳ, hắn rút từ trên giường ra một tấm thảm lụa, trải xuống đất, sau đó nằm lên thảm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dạ Đàm giơ đũa lên, nhưng lại không có hứng ăn.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Triều Phong vừa ăn cơm, vừa hỏi.
Dạ Đàm đột nhiên hoàn hồn, nói: “Ta nghĩ cái gì, cần ngươi quản sao?!”
Triều Phong cười nhạt: “Để tỷ phu (anh rể) đoán xem nào. Ngươi đang nghĩ, hắn có phải còn quyến luyến Thần tộc, vẫn muốn quay về Thiên giới hay không chứ gì.”
Dạ Đàm xí một tiếng, nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Ta đang nghĩ nên đi đâu tìm chút linh khí cho chàng ấy bồi bổ thân thể, buổi tối nên chuẩn bị cho chàng ấy món ăn chay gì. Thức ăn nhiều như vậy cũng không lấp được cái miệng của ngươi! Bữa cơm này tính hết cho một mình ngươi!”
Triều Phong: “……”