Ngược lại Diệp Hận cho mời làm hắn có phần bất ngờ.
Hiện tại Thiên Diệp Tông coi như bỏ cũ đổi mới, chính là lúc dùng người, hơn nữa tiền đồ rực rỡ, mấy người Xích Nguyệt ở lại đây, cũng là một chỗ tốt.
Chỉ dựa vào việc hắn sửa chữa lối vào Bí cảnh, mang về bí thuật công pháp thất truyền của Thiên Diệp Tông, ngày sau Diệp Hận tuyệt đối sẽ không bạc đãi những người bạn của mình.
– Ngươi đồng ý? Xích Nguyệt hỏi.
Dương Khai cười nói: – Đây là chuyện của các vị tiền bối, ta có gì không đồng ý.
– Vậy còn ngươi? Muốn đi đâu? Ngả Âu nhìn hắn hỏi.
Dương Khai trầm ngâm một chút, nói: – Ta muốn đi tìm Tiểu Tiểu.
Những đồng bạn từ Tinh Vực cố hương đến đây, ngoài Vô Đạo đã ngã xuống, những người còn lại đều tìm được, chỉ duy nhất Tiểu Tiểu không rõ tung tích, Dương Khai rất lo lắng, một ngày không tìm được, một ngày Dương Khai không yên lòng.
– Làm sao mà tìm? Xích Nguyệt nhíu mày.
– Không biết, ta có thể đi Hoàng Tuyền Tông, tìm Doãn Nhạc Sinh, nói không chừng hắn biết manh mối gì.
Lúc đi ra từ thông đạo tinh quang, Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đến từ Đại Hoang Tinh Vực, rơi xuống gần Bích Vũ Tông, sau đó cùng bị ép gia nhập Bích Vũ Tông. Mấy người Xích Nguyệt cùng nhau rơi xuống gần Thiên Hạc Thành, chiếu theo điều này, có thể Tiểu Tiểu cùng ở chung với Doãn Nhạc Sinh đến từ Đại Hoang Tinh Vực.
Tìm đến Doãn Nhạc Sinh, nói không chừng sẽ có thể tìm tới manh mối về Tiểu Tiểu.
Hắn còn nhớ Doãn Nhạc Sinh đã nói, hắn là đệ tử Hoàng Tuyền Tông, trong Đại Hoang Tinh Vực có Hoàng Tuyền Tông, Tinh Giới cũng có Hoàng Tuyền Tông, chỉ là ở chỗ nào, hắn còn không rõ, phải tìm hiểu một phen.
– Ngươi nhất định phải cẩn thận, các nàng Khinh La còn đang chờ ngươi!
Thần sắc Xích Nguyệt ngưng trọng căn dặn, mấy người bọn họ cũng có biết Doãn Nhạc Sinh, biết Hoàng Tuyền Tông là tông môn không nhỏ ở Tinh Giới, Dương Khai kết thù với Doãn Nhạc Sinh trong thông đạo tinh quang, nếu gặp mặt, đối phương nhất định không bỏ qua. Huống chi, Doãn Nhạc Sinh còn biết Dương Khai là thân Tinh Chủ, vốn đã muốn cướp căn nguyên tinh tú của hắn.
Căn nguyên tinh tú ở Tinh Giới là vật quý hiếm, có thể giúp võ giả hiểu thấu lực lượng pháp tắc, ai cũng đỏ mắt.
– Ta hiểu. Dương Khai mỉm cười:
– Vì các nàng, ta tuyệt đối sẽ không lấy thân mạo hiểm.
Sau đó, Dương Khai lấy ra số linh đan mà mình vừa luyện chế, đưa cho mấy người Xích Nguyệt, còn để lại rất nhiều nguyên tinh.
Đây đều là thứ mà mấy người Xích Nguyệt thiếu thốn, dù biết Dương Khai xông pha không kém, nhưng nhìn hắn lấy ra nhiều linh đan cùng nguyên tinh như thế, mọi người vẫn cả kinh.
Ngẫm lại 1 năm trước, vì mua Nguyên Ngưng đan, bọn họ ra vào các hiểm địa, chém giết yêu thủ đổi lấy nguyên tinh, lại dùng nguyên tinh mua Nguyên Ngưng đan. Nhưng dù vậy, mỗi lần cũng chỉ mua được mấy chục viên.
Mấy chục viên Nguyên Ngưng đan này, còn phải chia đều cho mấy người, tới tay mỗi người không quá 10 viên, mới mấy ngày đã hao hết, sau đó lại ra ngoài săn giết yêu thú, lặp đi lặp lại!
Nhưng hiện tại Dương Khai lấy ra đâu chỉ mấy ngàn Nguyên Ngưng đan?
Số lượng linh đan lớn đến thế, đủ cho bọn họ chuyển đổi toàn bộ lực lượng sang nguyên lực.
Còn có các loại linh đan diệu dược dùng tu luyện, không ít linh đan sinh ra đan văn.
Sài Hổ càng chấn động, thế mới biết năng lực luyện đan của Dương Khai cao đến thế.
Hồi lâu sau, Dương Khai đi thăm Diệp Hận.
Diệp Hận đang bế quan, nhưng nghe Dương Khai đến, vẫn vui vẻ ra nghênh đón.
Hai người ngồi xuống, Diệp Hận vội nói:
– Vốn phải là Diệp mỗ đến thăm Dương thiếu, không ngờ Dương thiếu lại tự đến, Diệp mỗ thất lễ.
Dương Khai mỉm cười: – Diệp tông chủ khách khí.
Sai người dâng nước trà, Diệp Hận mới hỏi: – Không biết lần này Dương thiếu tìm Diệp mỗ, có chuyện gì cần dặn dò?
Dù Thiên Diệp Tông đã thành bá chủ một phương, địa vị Diệp Hận cũng lên theo nước, nhưng lão vẫn không đắc ý quên mình, ở trước mặt Dương Khai vẫn hạ thấp thái độ.
Thấy lão như thế, Dương Khai biết Diệp Hận không phải hạng người quên ơn phụ nghĩa, cũng yên tâm với việc mấy người Xích Nguyệt lựa chọn ở lại đây.
– Dặn dò thì không dám, chỉ là các vị tiền bối nói với ta, muốn ở lại Thiên Diệp Tông, lần này ta đến là muốn nhờ ngày sau làm phiền Diệp tông chủ chiếu cố họ. Dương Khai ôn hoà nói.
Diệp Hận cười lớn nói:
– Dương thiếu nói vậy là xa lạ rồi, Thiên Diệp Tông có thể cải tử hồi sanh, toàn là nhớ Dương thiếu ngăn cơn sóng dữ. Đừng nói chiếu cố bọn họ, dù Dương thiếu muốn lấy chức tông chủ, Diệp mỗ cũng không nhăn mày.
Lão già này, vẫn còn muốn chiêu mình làm rể nữa?
Dương Khai thầm oán, khoát tay: – Ta sẽ không ở lại, còn có chuyện cần làm.
Diệp Hận nghe thế, cũng không có phản ứng lớn, có lẽ lời vừa rồi chỉ là thăm dò cuối cùng mà thôi, cười hào sảng nói:
– Vậy Diệp mỗ không nói nữa, chỉ mong ngày sau nếu Dương thiếu có rảnh, đến Thiên Diệp Tông chơi lâu một chút, trên dưới Thiên Diệp Tông nhất định xếp hàng nghênh đón!
Mấy người Xích Nguyệt ở lại đai, Dương Khai nhất định sẽ phải đến, Dương Khai có tiềm lực to lớn, tạo quan hệ tốt với hắn thì tuyệt đối là đúng đắn.
Diệp Hận tuy rằng già, nhưng con mắt vẫn còn sắc bén, tự nhiên hiểu rõ đạo lý này.
– Đương nhiên.
Dương Khai mỉm cười, chợt chuyển đề tại, nói: – Lần trước nghe Diệp tông chủ nói, nếu cho ngài 10 năm, nhất định có thể thăng cấp Đế Tôn?
Diệp Hận nghe thế, thần sắc chợt nghiêm, nói: – Lần trước là Diệp mỗ nói nhầm.
– Hả? Dương Khai kinh ngạc.
Diệp Hận ngạo nghễ nói: – Nếu có thêm 5 năm, Diệp mỗ sẽ có thể thăng cấp Đế Tôn! Diệp Sùng lão tổ để lại công pháp bí thuật vô cùng có ích cho Diệp mỗ, trong thời gian này càng tìm hiểu càng cảm thấy có nhiều thu hoạch, nếu có thể tìm hiểu hoàn toàn, nói không chừng không cần đến 5 năm. Đáng tiếc… Nói đến đây, lão ngậm ngùi thở dài: – Không biết với thân thể này của lão phu, có thể chống đỡ được lâu đến thế không nữa.