Tiếp đó, thân hình của ba người đồng thời nhoáng lên liền xuất hiện ở phía trước cánh cửa cực lớn. Đồng thời riêng mỗi người lại thò một bàn tay đẩy về phía cánh cửa cực lớn. Ba luồng sức mạnh to lớn như xé trời bay vọt lên.
Lập tức bộc phát ra một hồi nổ mạnh ầm ầm, cánh cửa cực lớn vốn đang đóng chặt từ từ bị xé mở ra, thân hình ba lão giả mơ hồ một cái đã tiến nhập vào bên trong.
“Hàn huynh có muốn đi trước một bước hay không?” Nhìn thấy nhiều người cùng lúc tiến vào cánh cửa lớn như vậy, Tiêu Minh bỗng nhiên cười cười, hướng về phía Hàn Lập hỏi một câu.
“ Nếu Tiêu đạo hữu đã khiêm nhường như vậy, tại hạ cũng không khách khí nữa. Huyết Phách đạo hữu, chúng ta hãy cùng vào đi.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời một câu, liền quay đầu phân phó Huyết Phách.
“Vâng thưa tiền bối.” Huyết Phách cúi đầu đáp ứng một tiếng.
Hàn Lập vung tay áo lên, kim quang bên ngoài cuốn ra bao bọc lấy Huyết Phách vào trong đó. Tiếp theo đầu vai nhoáng lên một cái, bước về phía trước một bước.
“Phốc phốc” một tiếng, hư không phía trước bỗng chấn động một hồi.
Thân hình Hàn Lập ở trong kim quang mơ hồ, đã cùng Huyết Phách biến mất không thấy nữa rồi.
Sau một khắc, bên cạnh cánh cửa cực lớn chấn động, Hàn Lập và Huyết Phách một trước một sau thoáng hiện ra.
Hàn Lập nhấc chân, ngông nghênh đi đến cánh cửa cực lớn.
Huyết Phách tự nhiên theo sát phía sau, không dám rời xa nửa bước.
“Phốc phốc” một tiếng.
Bên ngoài thân Hàn Lập tỏa ra một tầng hỏa diễm màu bạc, lập tức bao bọc lấy toàn thân hắn từ đầu đến chân trông như một người lửa, lóe lên một cái trực tiếp lao lên trên cánh cửa cực lớn.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Chỉ nghe một tiếng “tư” nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy vang lên, bên trên cánh cửa cực lớn bỗng nhiên hiện ra một lỗ thủng hình người, ngoài rìa của lỗ thủng đều có một vòng dấu vết như bị hòa tan.
Hàn Lập vậy mà xem như không có gì ngăn cản, trực tiếp xuyên thủng qua cánh cửa cực lớn.
Huyết Phách ở đằng sau tuy đã sớm biết thần thông của Hàn Lập to lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng hời hợt như thế đã có thể phá vỡ cánh cửa cực lớn vẫn khiến nàng phải ngẩn ngơ, nhưng lập tức thân thể mềm mại khẽ động, theo sát Hàn Lập tiến vào trong đó.
Lỗ thủng hình người từ từ biến mất.
Dường như cùng một thời gian, Huyết Hợp Ngũ Tử đứng trên bầu trời thét dài một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một mảnh huyết quang lao thẳng xuống.
Sau một lát thời gian, ngoài rìa thung lũng chỉ còn lại ba người nhóm Tiêu Minh.
“Tiêu huynh, bọn ta cũng đi vào chứ.” Vạn Hoa phu nhân rốt cục cũng không nhịn được phải hỏi.
“Vạn Hoa đạo hữu không cần quá nóng lòng. Ngươi thực sự cho rằng ở đây chỉ còn có bọn người chúng ta hay sao? Có người cũng đã đến đây rồi, chỉ là không muốn hiện thân ra gặp chúng ta mà thôi.” Tiêu Minh cười hắc hắc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng khác, thâm ý sâu sắc nói.
“Cái gì, còn có người trốn ở một bên sao.” Vạn Hoa Phu Nhân và Thanh Bình đạo nhân đâu phải kẻ tầm thường, vừa nghe lập tức cùng nhìn lại về một hướng.
“Không cần phải xen vào chuyện này, chỉ cần không gây trở ngại tới việc của chúng ta, cứ để hắn ôm cây đợi thỏ đi. Huống hồ đâu phải chỉ mình ta phát hiện ra, những người bên ngoài đều tỏ ra không biết, chúng ta cần gì phải nhiều chuyện. Đi, chúng ta xuống phía dưới thôi.” Tiêu Minh thu ánh mắt lại, lắc đầu nói. Tay áo hắn rung lên bắn ra một đoàn sáng bạc, lắc lư một cái thình lình biến ảo thành một quầng sáng lớn hơn mười trượng đâm vào bên trên cánh cửa cực lớn.
Sau thời gian cạn một chén trà, hư không chỗ bọn người Tiêu Minh vừa đến chấn động, một bóng người màu đỏ như máu chợt nhàn nhạt mà hiện ra.
Trên gương mặt mơ hồ của Huyết Ảnh, một đôi mắt màu xanh nhạt lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa cực lớn đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không biết trong lòng kẻ này đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này, phía chân trời xa vang lên tiếng xé gió, hiện lên mấy đạo độn quang.
Hai mắt của Huyết Ảnh xoay chuyển, liếc nhìn những đạo độn quang này, đồng tử hơi nhíu lại, từ hai mắt hiện lên vẻ khát máu không nói nên lời, thân hình uốn éo, bỗng nhiên hóa thành một đạo huyết quang nhàn nhạt nghênh đón.
Chỉ sau thời gian một hơi thở, từ phía chân trời xa lập tức nổi lên những tiếng kêu thảm thiết, mấy đạo độn quang tất cả đều biến mất trong làn huyết tinh nồng đậm.
………
“Thiên Đỉnh Chân Nhân tự tay hạ phong ấn, quả nhiên không phải chuyện đùa.” Hàn Lập nhìn qua màn sáng dày đặc những linh văn năm màu mờ mịt, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia ý khâm phục.
Phong Ấn ngăn chặn toàn bộ cửa vào dài hơn mấy trăm dặm, cho nên vừa tiến vào không gian tối tăm bên trong cánh cửa cực lớn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chia ra làm việc, riêng phần mình lựa chọn một đoạn phong ấn phía xa rồi tự mình phá giải.
Cho nên bên trong phiến hư không này, chỉ còn lại hai người Huyết Phách và Hàn Lập lẳng lặng lơ lửng ở trong đó.
“Nghe nói cái phong ấn này là ngay trước khi Thiên Đỉnh Chân Nhân phi thăng có một năm mới tự tay bố trí, có thể xem như là cực hạn cấm chế phong ấn của Linh Giới chúng ta rồi. Nếu thực sự muốn xông vào, trừ khi có tu sĩ Đại Thừa cam nguyện tổn hao thời gian trăm năm dùng Nguyên Anh Hỏa tiến hành luyện hóa từng chút một, nếu không cho dù thần thông có lớn đến cỡ nào cũng không có cách gì tiến vào bên trong được. Nhưng thời gian cung điện hiện thế lại quá ngắn, thời gian một tháng vừa đến, nó sẽ đúng giờ biến mất không thấy đâu nữa. Vài cái chìa khóa của Thiên Đỉnh Cung càng là vài năm sau đó mới hiện thế, trước khi chúng xuất hiện, dù có đánh vỡ cánh cửa lớn tiến vào đây cũng đều chỉ có thể giương mắt nhìn phong ấn, căn bản chẳng thể lấy ra bảo vật gì cả. Về sau sau khi có chìa khóa phỏng chế này, mới có thêm một ít người có thể xâm nhập vào bên trong đó..” Huyết Phách ở bên cạnh cung kính giới thiệu.
“Phong Ấn này thực sự mạnh mẽ tới như vậy sao, ta ngược lại thật sự muốn xông vào thử một lần xem sao.” Sau khi Hàn Lập nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Huyết Phách nghe xong, đang muốn cười nói trả lời điều gì, nhưng bỗng nhiên từ một hướng khác vang lên chấn động khác thường kinh động tới toàn bộ không gian, theo đó phong ấn trước mặt run lên nhè nhẹ một hồi, tất cả linh văn chợt như ẩn như hiện.
Nhưng chỉ trong thời gian khoảnh khắc, màn sáng trước mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất như dị tượng ban nãy chưa từng phát sinh vậy.
“Nhanh như vậy đã có người phá vỡ tiến vào bên trong rồi.” sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Nhất định là có người vận dụng cái chìa khóa chính thức rồi, vật phỏng chế tuyệt đối không thể nhanh như vậy đã phá vỡ phong ấn được.” Huyết Phách thần sắc nghiêm túc nói.
“Chìa khóa chính thức? Được rồi, thời gian gấp rút, ta cũng không cần thử thêm gì nữa. Ngươi nói đường tắt là thế nào, giờ có thể nói ra đi.” Hàn Lập nhướng mày, nhìn Huyết Phách hỏi.
“Tiền bối, có thể lấy Hư Thiên Đỉnh ra được chứ.” Huyết Phách hỏi lại một câu.
“Hư Thiên Đỉnh, đương nhiên không có vấn đề gì.” Hàn Lập không chút do dự trả lời, một tay cuốn lên. Lúc này một đoàn sáng xanh hiện ra, ngưng tụ lại thành một cái Đỉnh nhỏ có phong cách cổ xưa.
Đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh.
Huyết Phách liếc nhìn Tiểu Đỉnh, đột nhiên miệng thở ra mùi thơm như đàn hương, từ đó đồng dạng bay ra một đoàn ánh sáng màu xanh, quay tít một vòng cũng hóa thành một cái đỉnh nhỏ màu xanh khác.
“Ồ, đây là…” Hàn Lạp vừa thấy cảnh này thì chợt nao nao.
“Tiền Bối, vật trong tay vãn bối cũng là một cái chìa khóa phỏng chế, hơn nữa còn là một vật phỏng chế thành công nhất, có tới bảy phần công hiệu của chính phẩm.” Huyết Phách chậm rãi nói.