So sánh với 4 tháng trước, linh khí trong Thiên Diệp Tông dày đặc tăng thêm mấy bậc, tuy rằng không so được với Tiểu Huyền Giới của hắn, cũng không bằng trong Bí cảnh, nhưng xác thật đã cải thiện rất nhiều.
Dương Khai đoán, đó là vì lối vào Bí cảnh đã được mở ra.
Trước đó Diệp Tinh Hàm đã nói với hắn, bí cảnh đó là căn nguyên linh khí của Thiên Diệp Tông, cũng là bởi vì lối vào Bí cảnh bị đóng, cho nên dẫn tới Thiên Diệp Tông không đủ linh khí, tốc độ tu luyện của các đệ tử kém đi. Hiện tại Dương Khai sửa chữa pháp trận không gian vượt giới, Diệp Hận tự nhiên lập tức mở cửa, cho linh khí trong bí cảnh lưu thông vào trong tông môn.
Đây chỉ là biến hóa trong mấy tháng, nếu cho Thiên Diệp Tông thêm thời gian, nói không chừng linh khí sẽ càng dày đặc thêm, đến lúc đó các đệ tử tu luyện sẽ làm ít công to.
Nội tình Thiên Diệp Tông thật không kém, nếu không phải yên lặng mấy vạn năm, hiện tại tuyệt đối có thể cùng sánh vai cùng các đại tông môn như Thanh Dương Thần Điện.
Đúng lúc này, một đoàn ánh sáng lọt vào mắt Dương Khai, từ xa cực nhanh lao tới.
Tốc độ ánh sáng đó rất nhanh, Dương Khai vừa mới phát hiện, nó đã xuất hiện trước mắt.
Chờ đến ánh sáng lóe lên, lộ ra hình dáng ẩn bên trong, Dương Khai không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn sang.
Đoàn ánh sáng đó rõ ràng là một con cọp trắng tuyết, nó cao to dũng mãnh, lẫm liệt dọa người, khí tức hung bạo tỏa ra làm cho Dương Khai cũng phải kinh hãi, nhảy tới gần, con Bạch Hổ này khẽ gào một tiếng, mùi tanh phà vào mặt.
– Thiên Khôi? Dương Khai nhướng mày.
Nếu không phải từng thấy qua Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, chỉ sợ Dương Khai đã cho rằng đây là yêu thú bậc mười ba. Nhưng hiện tại hắn biết, con Bạch Hổ này vốn không phải vật sống, mà là Thiên Khôi.
Lưu Viêm vươn đầu nhỏ từ trên lưng rộng của Bạch Hổ, mở to mắt vui vẻ nói: – Chủ nhân ngài xuất quan rồi?
Dương Khai liếc nàng, sầm mặt xuống: – Ngươi làm gì cưỡi Bạch Hổ của người ta đến đây.
Lưu Viêm cong môi nói: – Tiểu Bạch là của ta rồi, cưỡi nó đi đâu là tự do của ta.
– Của ngươi? Dương Khai mở to mắt, nhưng nhanh chóng hiểu được ý của Lưu Viêm, liền hớn hở nói:
– Làm tốt lắm!
Trước đó hắn còn nghĩ phải làm sao nói với Diệp Hận, lấy một hai con Thiên Khôi để chơi thử, nhưng không ngờ Diệp Hận biết điều như vậy, hắn còn chưa nói, đã tặng cho Lưu Viêm một con.
Của Lưu Viêm, còn không phải của hắn sao?
Nhưng mà cái tên này… sao lại là Tiểu Bạch chứ.
Dương Khai liền nhớ tới Mạc Tiểu Thất, trong tay tiểu nha đầu này có một đống thú nuôi, cái gì Tiểu Bạch Tiểu Hắc Tiểu Hồng Tiểu Lam Tiểu Hoàng…. đặt tên cho thú cưng mà không có một cái nào nghiêm túc, không rõ đám thú cưng đó cảm giác thế nào.
Chẳng lẽ con gái đều giống như vậy?
Lưu Viêm nhảy khỏi lưng Bạch Hổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, thấy Dương Khai hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào thú cưng của mình, liền tạt một chậu nước lạnh: – Đây không phải Bạch Hổ kia, nó là con khác.
– Hả? Dương Khai nghe thế, liền thất vọng:
– Sao không lấy con Bạch Hổ kia.
Tuy rằng không biết con Bạch Hổ đã thấy lần trước là cấp bậc gì, nhưng Dương Khai đoán nó tuyệt đối là con rối đỉnh cao, con trước mặt dù hình dạng tương tự, nhưng tuyệt đối là không bằng con kia.
Lưu Viêm nói: – Tứ tượng Thiên Khôi là Thiên Khôi trấn tông của Thiên Diệp Tông, trấn áp số mệnh một phương, không thể mang đi.
Dương Khai hỏi: – Vậy con Tiểu Bạch này có thể phát huy chiến lực mạnh cỡ nào?
– Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu phát huy đến cực hạn. Lưu Viêm không cần nghĩ liền đáp.
Khóe miệng Dương Khai co rút: – Không có lợi hại hơn hay sao?
Lưu Viêm suy nghĩ, nói: – Có. Ngừng một chút, nàng lại như đương nhiên nói tiếp: – Nhưng đều không ưa nhìn, mấy con khác hình dạng kỳ quái, ta không thích!
– Ưa nhìn thì làm quái gì được! Dương Khai sắp tức chết. – Thực lực mới là lẽ phải!
Lưu Viêm mặt nhỏ sầm xuống, hừ nói: – Nếu ta lớn lên mặt rổ ghẻ lở, mỗi ngày qua lại ghê tởm ngài, ngài sẽ có tâm tình gì?
Dương Khai ngẩn ra, nghĩ một hồi cũng không lời đáp lại, hắn chợt cảm thấy… Lưu Viêm nói thật là có lý.
– Thôi vậy, Đế Tôn nhất tầng cảnh thì nhất tầng cảnh, có cũng tốt hơn là không. Dương Khai thở dài, cảm thấy cơ duyên tốt bày ra trước mặt, lại bị Lưu Viêm bỏ qua.
Hiện tại đi tìm Diệp Hận đổi một con khác là không thực tế, Dương Khai cũng có mặt mũi này.
Diệp Hận có thể làm chủ tặng Lưu Viêm một con đã là rất hào phóng rồi.
Lưu Viêm nói: – Ngài đừng xem thưởng nó, Tiểu Bạch chạy rất nhanh, nói không chừng sẽ có lúc cứu ngài một mạng!
Dương Khai cười khẽ: – Ta thật muốn biết, tại sao Diệp Hận lại tặng nó cho ngươi.
– Bởi vì ta giải thích đạo điều khiển con rối cho hắn. Lưu Viêm mỉm cười, thân thể nàng là Linh Khôi, trời sinh có thể điều khiển tất cả con rối của Thiên Diệp Tông, về mặt này thì nàng có đủ tư cách làm thầy của Diệp Hận, làm cho Diệp Hận bớt mò mẫm nhiều năm.
Diệp Hận mang ơn, tự nhiên tặng nàng một con.
– Vậy những người khác đâu?
– Sắp về rồi, trong thời gian này bọn họ luôn giúp Thiên Diệp Tông xây lại tông môn.
Vừa nói, Dương Khai đã thấy mấy người Xích Nguyệt bay về phía bên này.
Sau đó, mọi người không thiếu ai đáp xuống, nhìn thấy Dương Khai liền mừng rỡ, vội lên hỏi thăm tình hình bế quan của hắn.
Dương Khai lần lượt đáp lại, hắn phát hiện tu vi của Sài Hổ cũng khôi phục, từ Hư Vương Cảnh tăng lên tới Đạo Nguyên Cảnh, xem ra đã hoàn toàn loại bỏ kịch độc.