Bỗng nhiên phía chân trời lóe lên linh quang, độn quang từ những phương hướng khác nhau đồng thời hiện ra rồi cùng xé gió bắn tới thung lũng.
Tới khí tiếng xé gió dừng lại, những kẻ khống chế hai làn sóng độn quang đồng thời tới bên cạnh thung lũng rồi cũng hiện ra hình dáng chân thực của mình.
Hàn Lập nhìn rõ ràng khuôn mặt của một nhóm người, thần sắc khẽ động, nhưng lập tức khôi phục biểu lộ trước kia.
Nhóm người này gồm hai nam một nữ đang đứng song song cùng một chỗ.
Một tên là một nam tử đeo một chiếc mặt nạ màu trắng che lấy toàn bộ khuôn mặt cực kỳ chặt chẽ, một nam một nữ khác lại là một đạo sĩ trẻ tuổi cùng với một bà lão tóc bạc trắng.
Đúng là ba tên Đại Thừa Tiêu Minh, Thanh Bình Đạo Nhân, Vạn Hoa Phu Nhân đồng thời cùng đến.
Về phần nhóm người còn lại, lại là ba lão giả khô gầy xấu xí.
Ba người này hoặc thần sắc đờ đẫn hoặc biểu lộ hưng phấn, nhưng khí tức vô cùng cường đại, đều là ba lão tổ Đại Thừa.
Sáu tên Đại Thừa cùng đến, trừ Hàn Lập thì ba nhóm người cũ đều biến sắc.
Lúc này, Tiêu Minh khẽ quét ánh mắt qua những người khác, lập tức thấy được sự tồn tại của Hàn Lập, đồng tử co rụt lại, nhưng sau đó lại khẽ cười một tiếng nói:
“Hóa ra là Hàn đạo hữu cũng tới đây, sớm biết như thế bọn Tiêu mỗ đã mời đạo hữu cùng tới đây rồi. Lần trước Hàn huynh chẳng phải nói là có việc quan trọng trên mình hay sao? Chẳng lẽ cũng là chuyện Thiên Đỉnh Cung này?”
“Đúng vậy. Tại hạ cũng không nghĩ tới chuyện của Tiêu huynh vậy mà lại cùng mục tiêu với Hàn mỗ, nếu không ngày đó ta cũng sẽ không nói ra lời như thế.” Hàn Lập bình tĩnh trả lời, cũng không biểu hiện ra điều gì quá ngoài ý muốn.
“Ta tin tưởng với thân phận của đạo hữu chắc chắn không cần phải nói dối làm gì. Chẳng qua cũng có chút đáng tiếc, ta cùng đạo hữu mới quen mà đã như thân, vốn còn muốn hữu hảo một phen…ài..” Nam tử đeo mặt nạ thở dài một tiếng, cứ như thực sự tiếc nuối vậy.
“Hắc hắc, từ khi nào mà Cuồng Ma lão tổ đại danh đỉnh đỉnh của Huyết Cốt Môn lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi. Không phải những năm này không gặp, ngươi bế quan quá dài tới mức tính tình biến đổi lớn đến như thế chứ.” Nữ tử trong đôi đạo lữ kia bỗng nhiên cười cười nói.
“Thì ra là đôi phu thê Vô Cấu lão tổ và Hoa Tây Tiên Tử. Nghe nói năm đó Vô Cấu huynh gặp phải một con Nghiệt Long, kết quả sau một hồi đại chiến thì trọng thương mà quay về, không biết nguyên khí đã khôi phục hay chưa.” Tiêu Minh nghe vậy, quay đầu nhìn nam tử đứng bên cạnh nữ tử kiều mị kia, cũng đồng dạng hỏi lại một câu.
“Đa tạ Tiêu đạo hữu quan tâm, Phu quân ta đã sớm khôi phục nguyên khí, hơn nữa những năm này còn có một phen kỳ ngộ khác, thực lực so với trước kia không chỉ không giảm mà còn tăng lên đấy.” Hoa Tây Tiên Tử không chờ nam tử đứng bên cạnh đáp lời, đã dành trước một bước trả lời.
Vị “ Vô Cấu lão tổ” kia chỉ “chất phác” cười cười, sau đó dường như cũng không có ý mở miệng nói gì thêm. Tiêu Minh thấy vậy âm thầm nhướng mày, ánh mắt có phần kỳ quái đánh giá đôi đạo lữ Đại Thừa danh tiếng của Huyết Thiên đại lục này, nhưng sau khi tâm niệm xoay chuyển một vòng, không hề để ý tới nữa mà nhìn sang phía đại hán mặc cẩm y.
“ Phụng Tông Chủ. Không nghĩ tới một vị Tổ Sư khai sáng một phái như ngươi lại cũng đích thân mạo hiểm, lại còn dẫn theo nhiều môn hạ cùng tới như vậy, không sợ tất cả tinh nhuệ trong Tông Môn đều chôn vùi ở đây, khiến cho quý môn trở thành phù dung sớm nở tối tàn hay sao?” dường như Tiêu Minh rất có địch ý với đối phương, khẩu khí trở nên lạnh lẽo hỏi.
“Hừ, ngươi có thể tới thì sao ta lại không thể. Chẳng lẽ Thiên Đỉnh Chân Nhân xuất thân từ Huyết Cốt Môn hay sao? Nói sao thì bổn tọa cũng là dùng Đạo về Trận Pháp khai tông lập phái, lần này muốn lấy được bảo vật trong nội cung Thiên Đỉnh Cung, tự nhiên phải mang theo đầy đủ môn hạ đệ tử rồi. Về phần bổn tông có trở thành phù dung sớm nở tối tàn hay không không nhọc tới Tiêu huynh phải quan tâm.” Đại hán mặc cẩm ý hừ một tiếng, dưới sự tập trung của đám môn hạ không khách khí nói.
Tiêu Minh nghe được lời đại hán đáp lại, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, nhưng cũng không nói gì thêm mà quay đầu nhìn về phía năm thanh niên vô danh có dung mạo và phục sức giống hệt nhau.
“Huyết Hợp Ngũ Tử, bái kiến Tiêu đạo hữu.” Năm tên thanh niên không đợi Tiêu Minh nói gì mà chủ động tiến lên một bước, khuôn mặt không chút biểu tình ôm quyền chào hỏi. hành động cứ chỉ chỉnh tề như người bình thường.
“Đại danh của Huyết Hợp đạo hữu, Tiêu mỗ đã được nghe qua. Đạo hữu vốn là tu sĩ Đại Thừa, vậy mà cam lòng đem một Nguyên Anh phân thành năm, đồng thời luyện năm đại phân thân, ý định muốn cùng lúc tiến giai tới cảnh giới Đại Thừa, nghị lực kiên định thật khiến cho tại hạ cảm thấy mặc cảm.” Tiêu Minh đối mặt với năm tên chỉ có cảnh giới Hợp Thể, vậy mà lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên vẻ kiêng kị, dị thường khách khí đáp lễ lại.
“Chúng ta làm thế chỉ là hành động bất đắc dĩ cầu đường sống trong chỗ chết mà thôi, ngược lại thì đại danh của Cuồng Ma, Huyết Hợp đã sớm nghe như sấm bên tai rồi.” Năm tên thanh niên mặt không đổi sắc, lạnh giọng trả lời, phảng phất như thực sự đánh mất cảm tình rồi vậy.
Tiêu Minh mỉm cười, thời điểm hắn đang định nói gì nữa, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, ánh mắt thoáng cái nhìn thẳng về phía cột sáng năm màu chọc trời kia.
Sau một khắc, cột sáng vốn có thể tích lớn tới kinh người kia đột nhiên vang lên âm thanh ông ông cực lớn, trong nháy mắt đường kính của nó lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Tốc độ cực nhanh, dường như chỉ một cái chớp động, cột sáng đã biến thành một màn sáng năm màu chói mắt bao bọc lấy toàn bộ tòa thung lũng ở bên trong.
Lúc này, bọn người Tiêu Minh và Hàn Lập căn bản không cần ai nhắc nhở, đã sớm nhao nhao bắn ngược ra bên ngoài thung lũng, thần sắc ngưng trọng quan sát hết thảy mọi thứ trước mắt.
Màn sáng năm màu ầm ầm nổ mạnh một hồi, theo đó phạm vi khu vực mười dặm trên không trung kịch liệt chấn động, lăng không tách ra một cái khe nứt hẹp màu ngà sữa, theo thời gian nó nhanh chóng căng ra, từ trong khe hở mơ hồ hiện ra ban công của hư ảnh một cung điện khổng lồ tinh xảo.
Tiếng oanh minh bỗng nhiên dừng lại, màn sáng năm màu chợt lóe lên, hóa thành vô số vòng sáng bảo vệ cuốn vào khe hở, đem tất cả lối vào phong ấn lại.
Theo đó, không trung thung lũng một lần nữa kịch liệt lắc lư, hư không vậy mà hiện ra hình dáng một Cánh Cửa cực lớn cao tới vạn trượng như cột chống trời. Cánh cửa năm màu, mặt ngoài nó trải rộng vô số phù văn màu vàng và bạc, phảng phất như không phải là vật thuộc về thế giới này.
Hàn lập vừa thấy phù văn màu vàng và bạc bên trên cánh cửa, đồng tử hơi co rụt lại.
Những phù văn màu bạc và vàng này đúng là Kim Triện Văn và Ngân Khoa Văn mà chỉ Tiên Giới mới có.
Vị Thiên Đỉnh Chân Nhân này không hổ là người đã Phi Thăng thành công, vậy mà có thể tinh thông cả hai loại linh văn chỉ riêng Tiên Giới mới có này.
“Đây là Đại Môn của Thiên Đỉnh Cung, chỉ cần có bản lĩnh là có thể mở ra để tiến vào trong đó, bằng vào chìa khóa là có thể phá vỡ phong ấn phía sau, tiến vào nội cung Thiên Đỉnh Cung sao.” Đôi mắt đẹp của Hoa Tây Tiên Tử chăm chú nhìn cánh cửa cực lớn, trên mặt hiện lên thần sắc say mê.
“Hừ, Cửa này đã hiện ra, chỉ sợ những người khác cũng sẽ qua đây ngay. Đã như vậy, bổn tọa không khách khí tiến vào bên trong trước.” Trên mặt Đại hán mặc cẩm y hiện lên vẻ tham lam, không khách khí nói.