Thấy vậy, rất nhiều người bỏ chạy tán loạn, bàn tay kia quá dị thường, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay ấy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
Giả thần giả quỷ!
Diệp Thành hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, giống như một đạo kim mang cái thế xuyên vào vân tiêu, không cần vòng xoáy hỗn độn kia hút vào mà hắn tự sát phạt vào trong.
Sau khi Diệp Thành sát phạt vào trong, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay kia mới khép lại, bàn tay giáng từ trên trời xuống như hoàn thành sứ mệnh, không ngừng thu về hư thiên.
Chết đi! Chết đi!
Thấy bàn tay kia thu về, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng Yêu Vương, Huyết Vương mặt mày tôi độc thấy rõ, những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều cười như ác ma.
Rầm!
Thế nhưng khi bọ họ đang bật cười thì trong bàn tày kia lại vang lên tiếng động dữ dội.
Rầm! Đoàng!
Tiếp đó, tiếng động này liên tiếp vang lên hết sức chói tai, bàn ta kia mặc dù nuốt chửng Diệp Thành nhưng bên trong đó lại không ngừng vang lên tiếng động.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, mặc dù Diệp Thành sát phạt vào trong nhưng rõ ràng hắn vẫn còn sống để ra ngoài, lúc này hắn đang làm loạn trong đó, xem ra động tĩnh cũng không vừa.
Mở! Mở cho ta!
Diệp Thành hằn lên như tiếng sấm rền vang chấn động đất trời.
Hắn quả thực đang làm loạn bên trong bàn tay kia, từng chưởng từng chưởng đánh ra tạo thành lỗ hổng trong bàn tay đó.
Mẹ kiếp, đúng là hung hãn!