Nhẹ nhàng cười cười, Nhiếp Vân mang theo mọi người đi vào, tuy ngoài miệng nói nhẹ nhõm nhưng trong mắt mang theo cảnh giác.
Có thể xuất hiện tại nơi này, thực lực người trước mắt khẳng định cường đại hơn so với Vu Ba.
– Có thể đến nơi đây, nói rõ thực lực cường đại, Tầm Lệnh Phù ở trên đài cao, lấy xong cứ rời đi, ta sẽ thông báo cho thuộc hạ không khó xử các ngươi.
Trung niên nhân thản nhiên nói.
– Ân?
Mọi người sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một lệnh bài lơ lửng trên đài cao cách đó không xa, cũng không phong ấn gia cố, tiện tay có thể đạt được.
– Chúng ta không khách khí.
Cảnh giác nhìn bốn phía, sợ có người ra tay đánh lén, cánh tay Nhiếp Vân đưa lên nắm lấy, Tầm Lệnh Phù quay tròn rơi vào lòng bàn tay.
– Có thật hay không!
Đưa Tầm Lệnh Phù cho Phù Ám Triều nhìn, thấy đối phương gật đầu xác nhận, Nhiếp Vân lật tay thu vào nạp vật thế giới.
– Ân?
Thấy dễ dàng đạt được Tầm Lệnh Phù như vậy, mọi người đều sững sờ.
Trước kia cho rằng còn phải đánh một trận, hiện tại xem ra không khỏi quá đơn giản a!
– Trực tiếp cho chúng ta Tầm Lệnh Phù, có điều kiện và yêu cầu gì cứ nói thẳng đi.
Ngẩng đầu nhìn sang trung niên nhân.
Trên đường mạo hiểm đi tới đây, đối phương không có khả năng nhanh giao Tầm Lệnh Phù ra như vậy, khẳng định còn có thủ đoạn và điều kiện gì đó.
– Không có điều kiện, lấy được đồ vật thì các ngươi có thể đi.
Trung niên nhân khoát khoát tay.
– Ách?
Thấy bộ dạng của đối phương không giống giả vờ, Nhiếp Vân cũng có chút kỳ quái.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng cũng biết, đối phương hắn là chân tâm thật ý không khó xử.
– Chúng ta còn cần một vật, nếu lấy tới ta sẽ rời đi.
Không thèm nghĩ vì sao đối phương làm như vậy, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, nói.
– Cái gì?
Trung niên nhân cau mày một cái.
– Phá Ấn Luân!
Nhiếp Vân nói.
– Phá Ấn Luân?
Ầm ầm!
Trung niên nhân đứng lên, cả đại sảnh lập tức bị khí tức đáng sợ bao phủ.
– Các ngươi từ đâu nghe được, ai nói cho ngươi biết nơi này có Phá Ấn Luân?
Khí tức bộc phát như thủy trièu, như núi lớn làm người ta hít thở dồn dập.
Chỉ bằng vào khí tức có thể nhìn ra trung niên nhân này còn mạnh hơn Vu Ba nhiều.
– Ngươi không cần phải xen vào chúng ta làm sao biết, chúng ta tới đây có mục đích chủ yếu là Phá Ấn Luân, cho chúng ta, chúng ta xoay người rời đi, không cho thì đấu đi.
Cảm nhận được khí tức của đối phương, Nhiếp Vân âm thầm kinh hãi nhưng không bối rối.
Tốn sức thiên tân vạn khổ, mọi người tới đây với mục đích chủ yếu là thành chúa tể, hiện tại hi vọng đang ở trước mắt thì làm sao có thể buông tha.
Cho dù chiến đấu cũng không tiếc.
– Đã biết rõ chuyện Phá Ấn Luân, các ngươi phải chết!
Trung niên nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt mang theo sát khí lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng và ra tay.
Phần phật!
Bàn tay của hắn trắng nõn bóng loáng tương tự thiếu nữ nhưng mang theo áp lực vô cùng vô tận, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người và áp xuống.
Động tác không nhanh nhưng làm người ta khó có thể tránh né, trong nội tâm sinh ra cảm giác đặc thù, cảm giác có thể bị một chưởng này đánh chết là thiên ý muốn vậy.
Tuy trung niên nhân không phải chúa tể nhưng công kích có thể so sánh với cháu tể.