– Đây là… Đạo quả Bất Không.
Giang Nam nhìn chằm chằm hình ảnh, bình tĩnh nói:
– Viên Không đã chết, vậy người này chắc là Ngọc Kinh… Không đúng, không đúng..
Giang Nam nhíu mày, nghĩ đến điểm mấu chốt, lẩm bẩm:
– Ngoc Kinh là loại tồn tại nào? Nhân vật ngang ngửa với Huyền Đô, Càn Nguyên, nếu muốn giết ta không cần tốn công như vậy. Hay quái nhân không phải Ngọc Kinh?
Giang Nam nhức đầu, hắn cứ nghĩ rằng mình đã biết quái nhân là ai nhưng hắn không dám khẳng định.
– Năm xưa ma Kha Cổ Thần bắt Viên Không, trộm đạo quả Bất Không giả, còn đạo quả Bất Không thật đã rơi vào tay Viên Không. Viên Không là đệ tử của Ngọc Kinh, chắc chắn có Viên Không sai khiến sau lưng, người nắm giữ đạo quả Bất Không chỉ có thể là Ngọc Kinh hoặc Viên Không.
– Viên Không bị Vạn Chú tế tự nên không thể là hắn, nhưng nếu Ngọc Kinh muốn giết ta không cần tốn công sức như thế. Vậy đạo quả Bất Không rơi vào tay ai?
Giang Nam càng lúc càng hoang mang, bỗng rùng mình:
– Có khi nào Viên Không giống như Bất Không Đạo Nhân, thần hồn song sinh? Một thần hồn là Viên Không, đạo quả ký thác ở Tiên Tôn cung, một thần hồn khác ở bên ngoài, một hình dạng khác lang thang trên thế gian.
Nhưng còn điểm đáng ngờ. Hiếm ai có thần hồn song sinh, nghe Băng Liên Thánh Mẫu nói loại người này thường giốn như Bất Không Đạo Nhân là thần ma tiên thiên sinh ra. Ví dụ Bất Không Đạo Nhân là Hỗn Độn Cổ Thần.
– Chẳng lẽ Viên Không là Hỗn Độn Cổ Thần? Không giống.
Giang Nam đau đầu như búa bổ, hắn biết mình bỏ qua điểm mấu chốt nào đó, mắc xích bị thiếu làm hắn mãi không đoán ra bộ mặt thật của quái nhân là ai.
Quỷ Bà Thiên căng thẳng nói:
– Bệ hạ, chúng ta phải đi ngay!
Quỷ Bà Thiên nhìn phương xa, vị trí thần điện. Lòng Giang Nam máy động, vụt ngẩng đầu. Có bóng người bay ra từ thần điện cổ kính hùng vĩ hướng về phía Giang Nam.
– Một vị Linh Bảo Đạo Chủ đi ra từ thần điện có thể luyện thành tiên thiên linh bảo nghịch thiên như nguyên đỉnh, tùy tiện ai xuất hiện đều mạnh hơn ta rất nhiều.
Giang Nam cõng Quỷ Bà Thiên lên, bây giờ năng lực suy tính của nàng mạnh hơn trước nhiều, chỉ điểm cho hắn đường đi. Dù vậy Giang Nam chết sáu, bảy lần, tiêu hao hết sạch tiên dịch tích lũy. Những gốc thần dược Giang Nam cướp đoạt trên đường đi đều bị dùng trong việc hồi sinh, cuối cùng hai người bình an ra khỏi tuyệt cảnh.
Giang Nam hồi sinh trong Vạn Chú Thiên Chung, hít sâu, nói:
– Bây giờ nếu ta chết một lần nữa e rằng không có năng lượng hồi sinh.
Giang Nam ngoái đầu nhìn, người bay ra từ thần điện đã dáp xuống bờ bên kia, không vượt qua lạch trời nguy hiểm này, chỉ đứng từ xa nhìn Giang Nam.
Thân hình yêu kiều đứng ở góc trời, vạt váy tung bay. Đây là một nữ nhân xinh đẹp, dù trẻ tuổi nhưng khí thế cổ kính thương mang. Nữ nhân đứng đó như vô số thời đại ập vào mặt, thời gian tang thương trôi qua mang đi tất cả, chỉ có nàng là còn đứng đây.
Nữ nhân mở miệng nói:
– Tiểu bối Tiên giới, đây là Đạo Quân điện, không được tự tiện xông vào.
Thanh âm lạnh nhạt xuyên qua lạch trời rõ ràng truyền ra.
– Đế và Tôn và Đạo Quân điện ta đã định ra thề ước, hy vọng Tiên giới đừng làm trái lời thề.
Giang Nam khom người nói:
– Vãn bối không biết có thề ước này, đã xúc phạm, xin thứ tội.
Nữ nhân gật đầu, xoay người rời đi. Giang Nam mang Quỷ Bà Thiên quay về đường cũ.
Quỷ Bà Thiên hỏi:
– Bệ hạ, đó là…?
– Một vị Đạo Quân còn sống.
Giang Nam ngoái đầu nhìn Đạo Quân điện, nói:
– Không thua gì Đế và Tôn, Linh Bảo Đạo Chủ. Không ngờ trên đời tồn tại như thế còn sống, chắc bọn họ là người sáng tạo ra vô nhân khu, Đạo Quân điện…
Giang Nam nhìn thần điện đứng thẳng, nhỏ giọng nói:
– Sau lưng thần điện kia là thế giới gì?
Không lâu sau hai người trở về khu vực tịch diệt. Đến khu vực tịch diệt là Giang Nam lại thấy lo. Vạn Chú Đạo Quân, quái nhân ngăn đường về, Chú Đạo thiên đàn cộng thêm hai người này đương nhiên dư sức lấy về Vạn Chú Thiên Chung.
Giang Nam không còn Vạn Chú Thiên Chung, hắn và Quỷ Bà Thiên chỉ có con đường chết.
Hiện giờ Giang Nam là cảnh giới Thần Vương viên mãn, ngày càng hiểu rõ nhân quả lợi hại, sáng tỏ mình không cách nào giữ Vạn Chú Thiên Chung được nữa.