– Bệ hạ, lão thân tính thiếu một điều.
Trái tim Giang Nam lạnh lẽo. Một mảnh đại đạo huyễn lệ bay tới, giắt ngang giữa bia đá và đỉnh núi, ngăn đường đi của hai người.
Chờ mảnh nhỏ đại đạo bay xa, Giang Nam và Quỷ Bà Thiên cách bia đá mấy trượng, khoảng cách nhìn như rất ngắn nhưng thật ra là khoảng cách sống chết.
Đằng sau có mấy mảnh nhỏ phù văn đang bay hướng đỉnh núi Giang Nam đứng.
Mấy mảnh nhỏ phù văn tuy không làm gì được đỉnh núi dưới chân hai người, nhưng Giang Nam và Quỷ Bà Thiên không chịu nổi uy lực của phù văn, sẽ bị giết tại chỗ. Dù Giang Nam giấu đạo quả trong Vạn Chú Thiên Chung cũng sẽ bị chấn vỡ.
Quỷ Bà Thiên áy náy nói:
– Bệ hạ, lão thân xin lỗi người.
Nét mặt Giang Nam sa sầm, cười to bảo:
– Muốn ta chết không dễ vậy! Quỷ bà bà, ngồi vững!
Cự Linh bá thể lại hiện ra, Giang Nam nâng Vạn Chú Thiên Chung lên ném mạnh hướng bia đá.
Vù vù vù vù vù!
Vạn Chú Thiên Chung bị Giang Nam ném mạnh lướt qua tầng tầng hư không loạn lưu bay hướng bia đá. Bốn trượng, năm trượng, bảy trượng, tám trượng. Tốc độ Vạn Chú Thiên Chung ngày càng chậm, cơ hồ bị hư không loạn lưu cuốn đi, rốt cuộc chuông to dến gần bia đá. Loạn lưu đột nhiên biến mất, keng một tiếng Vạn Chú Thiên Chung đáp xuống bệ đá tấm bia đá.
Quỷ Bà Thiên vội chui ra khỏi Vạn Chú Thiên Chung, ngước lên nhìn. Mấy mảnh phù văn bay vào đỉnh núi, nổ nát Giang Nam.
Quỷ Bà Thiên run giọng:
– Bệ hạ…
Trong Vạn Chú Thiên Chung phát ra giọng của Giang Nam:
– Trẫm đây.
Chuông to bay lên, Giang Nam sợ hết hồn nói:
– Phù văn quá lợi hại, thực lực như ta mà không đỡ nổi dư âm của nó. Quỷ bà bà, rốt cuộc bà bà là sinh linh do máu của Tiên Đế biến thành hay máu của Linh Bảo Đạo Chủ?
Quỷ Bà Thiên thở phào, ngước lên nhìn bia đá. Các giọt máu mấp máy trên bia đá tỏa ánh sáng màu hổ phách, có mười một giọt máu tươi.
Quỷ Bà Thiên lắc đầu, nói:
– Lão thân cũng không biết.
Giang Nam nhíu mày nói:
– Nếu ta tinh thông nguyên đỉnh thần thông, dùng Nguyên Thủy đại đạo diễn biến nguyên đỉnh, bà bà và nguyên đỉnh cảm ứng thì có thể kết luận nó do giọt máu Linh Bảo Đạo Chủ biến thành. Tiếc rằng ta chỉ được dấu ấn nguyên chung, không có dấu ấn nguyên đỉnh.
Trán Quỷ Bà Thiên tách ra lộ một con mắt đỏ như giọt máu, mắt đỏ chậm rãi di chuyển. Các giọt máu trên bia đá sáng lên, từng bay vào trán Quỷ Bà Thiên.
Con mắt đỏ trên trán Quỷ Bà Thiên ngày càng sáng chiếu rọi máu trên bia đá lấp lánh, tiếc rằng máu trên bia đá do Tiên Đế viết, nàng không hấp thu được.
– Bây giờ lão thân có thể suy tính người một đường tính kế bệ hạ là ai!
Tinh thần Quỷ Bà Thiên phấn khởi cười nói:
– Mặc kệ hắn thần thông quảng đại cũng không thể chạy ra khỏi huyết nhãn của ta!
Lòng Giang Nam máy động, cười nói:
– Hiện tại Quỷ bà bà có thể sử dụng huyết nhãn mấy lần?
– Ba mươi bốn lần.
Đôi mắt Quỷ Bà Thiên trống rỗng, thanh âm mơ hồ như không còn là nàng mà là tồn tại siêu nhiên cao cao tại thượng cúi đầu nhìn lịch sử các thời đại. Mắt đỏ chuyển động, một tia sáng bắn ra từ con mắt chiếu vào bia đá.
Quỷ Bà Thiên tiếp tục bảo:
– Nhưng lần thứ ba mươi bốn là giờ chết cả lão thân.
Quỷ Bà Thiên là sinh linh do máu biến ra, phi nhân phi yêu phi ma, phi thần phi tiên phi quỷ. Quỷ Bà Thiên sinh tồn toàn dựa vào năng lượng trong máu, mỗi khi sử dụng một lần là năng lượng sẽ giảm bớt một phần. Sau ba mươi bốn lần Quỷ Bà Thiên sẽ cạn kiệt năng lượng mà chết.
Nhưng thế đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước kia Quỷ Bà Thiên chỉ có thể sử dụng một lần liền chết, bây giờ nàng thoải mái ‘tiêu xài rộng rãi’ khỏi lo mất mạng.