Diệp Lâm vừa nói xong thì mặt đất dưới chân lập tức vỡ nát, bỗng nhiên lão ta tung đấm ra, toàn bộ sức lực đều tập trung vào năm đấm.
“Chết đi!”
Vào lúc đòn công kích của Dương Thanh rơi xuống, cú đấm của của Diệp Lâm cũng nhanh như chớp đánh về phía anh.
“Oành!”
Hai quyền đụng vào nhau, Dương Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí kình kinh người từ trên năm tay bùng nổ, theo toàn bộ cánh tay lan tràn về phía thân thể.
Gần như ngay lập tức, Dương Thanh giậm chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Nếu như anh lui ra phía sau trễ một chút nữa thôi thì toàn bộ cánh tay đều sẽ gãy mất.
Dù vậy, cánh tay của anh vấn run lên.
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm túc, dù sao cảnh giới võ thuật của anh chỉ là Siêu Phàm Tam Cảnh, mặc dù sức chiến đấu có thể so với Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng cường độ thể xác cũng chỉ có Siêu Phàm Tam Cảnh.
Trong khi bản thân Diệp Lâm thì đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, cường độ thể xác vượt xa Dương Thanh, nếu chỉ va chạm bằng thể xác, sợ là anh sẽ phải thua thê thảm.
Nếu như muốn đánh bại Diệp Lâm thì chỉ có thể tăng sức chiến đấu lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu không anh không thể thắng được.
Và bây giờ, anh chỉ có tiến vào trạng thái cuồng hóa mới có thể nâng cao thực lực lên lần nữa, nhưng nếu như dùng nó ngay bây giờ thì biết lấy gì để đương đầu với người bảo vệ Hoàng tộc?
Trong lúc nhất thời, Dương Thanh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngay khi Dương Thanh đang cân nhắc nên đối phó với tình huống trước mắt như thế nào, Diệp Lâm đã tung ra một đòn về đến phía anh.
Dương Thanh không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể cố gảng hết sức chiến đấu.
Nhìn thấy trận đấu quyết liệt ấy, rất nhiều cao thủ đang đứng dưới Hoàng Sơn đều trợn mát há mồm. Trận chiến của những người ở cấp bậc này cả đời khó gặp một lần.