Nói xong Thịnh Ngữ liền gửi cho Cố Lan San một ánh mắt, ý bào cô là nữ chính cũng nên lên sân nói gì đó đi.
Thực ra Cố Lan San cũng biết, chuyện trận tranh cãi vô cùng kịch liệt sáng nay cũng đều quay xung quanh cô, hiện tại đã yên bình, cô tránh được một kiếp, nói cung vẫn phải nói chút gì đó với Vương Giai Di.
Cố Lan San ngồi ở đó, nhìn chằm chằm Vương Giai Di, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu rồi mới kìm nén nói một câu: “Vương Giai Di, Thịnh Thế là người đàn ông của tôi.”
Thịnh Thế vừa mới nhận ly trà mà chị ba mình đưa cho, uống một hớp lớn, mới vừa nuốt xuống cổ họng thì liền nghe được những lời kia do Cố Lan San không nhanh không chậm, giọng điệu bình tĩnh nói ra, anh bỗng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sau ba giây đồng hồ thì anh bỗng chốc ôm cổ, khom lưng mà kịch liệt ho khan.
Mặt Thịnh thế đỏ bừng, anh nhìn ánh mắt của Cố Lan San, sáng ngời giống như ánh sáng chân trời rơi xuống mắt anh, khóe môi anh dương lên, vừa mở miệng như muốn nói gì đó thì liền bị sặc nghẹn mà nói không nổi một chữ.
Anh cảm thấy cả đời anh, đây chính là lời nói êm tai nhất mà anh từng nghe được.
Thịnh Thế, anh ấy là người đàn ông của tôi.
Thịnh Thế, anh ấy là người của Cố Lan San.
Sắc mặt Vương Giai Di thoắt cái liền xanh trắng, cô ta cũng nhìn chằm chằm Cố Lan San, xem như hôm nay mặt của cô ta bị vứt đi rồi, vốn muốn để Cố Lan San thành chuyện cười cho mọi người thì kết quả lại biến khéo thành vụng, ngược lại bản thân lại diễn một truyện cười cho mọi người xem!
Người họ Thịnh, mỗi người một câu đều ngầm châm chọc khiêu khích cô ta, cô ta sớm đã nghẹn trong lòng, thật không ngờ thế nhưng Cố Lan San còn không biết xấu hổ nói trước mặt cô ta như vậy!
Nhất thời Vương Giai Di liền mân môi, cười lạnh bắt đầu phản kích: “Cố Lan San, cô cảm thấy cô có tư cách gì để nói những lời này với tôi, lúc trước rõ ràng là cô thừa nước đục bỏ câu thì mới gả được cho Thịnh Thế!”
Vương Giai Di không đề cập đến truyện lúc trước, Cố Lan San cũng không đặc biệt nóng giận, Vương Giai Di lại nhắc đến như vậy làm đáy lòng Cố Lan San nhất thời liền đại hỏa!