Cố tìm kiếm các mục thông tin về Lăng Cung, đúng lúc Hàn Thiên Nhược đẩy cửa bước vào, trên khay đồ ăn của anh có hai tô sứ màu xanh lục cỡ nhỡ, mùi hương tỏa ra ngào ngạt bay thẳng vào cái mũi nhạy của cô.
Hàn Thiên Nhược đặt chiếc bàn gấp tiện lợi lên giường Mặc Âu, đỡ cho cô đi lại nhiều. Đặt hai tô cháo hầm xương với tôm cắt nhỏ lên bàn, anh cũng ngồi lên giường đối diện cô.
“Cháo vẫn còn nóng, em ăn từ từ một chút.”
Mặc Âu không biết nói gì hơn ngoài cái gật đầu biểu đạt. Nãy còn mạnh miệng nói dỗ anh, bây giờ không khác gì một quả bóng bị xì hơi, nhìn thẳng được vào mắt anh mới là vấn đề nan giải.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô gái nhỏ cúi đầu cặm cụi ăn cháo, anh không nói gì, cùng ăn với cô.
“Anh chịu trách nhiệm với em.” Lời này là của Hàn Thiên Nhược.
Tay cầm thìa của Mặc Âu khựng lại, nhưng chưa tới ba giây lại tiếp tục múc cháo cho vào miệng. Ăn thêm hai thìa nữa, cô đã chuẩn bị xong tâm lý để nhìn anh.
Thời khắc cô ngẩng đầu lên thì đối diện với cô là một đôi đồng tử đen láy cũng đang đối mắt nhìn cô. Cô có thể thấy mắt anh đang có vẻ trầm tư.
“Khụ… Anh không ăn đi sao cứ nhìn em mãi thế. Cháo nguội sẽ không ngon.”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Hàn Thiên Nhược như lo như sợ lúc nãy cô chưa nghe mà nhắc lại lần nữa.
“May mà anh nói sớm, không thì em cũng định đến nhà bác gái ăn vạ đòi lại công bằng rồi…” Mấy từ đầu đang nói bằng chất giọng bình thường, đến cuối lại nói nhỏ líu ríu, e là chỉ mình cô mới có thể nghe thấy.
“Xin lỗi anh…” Mặc Âu cúi gầm mặt, tay cầm thìa khuấy vòng vòng trong tô cháo.
“Sao lại phải xin lỗi anh?” Hàn Thiên Nhược như đã đoán được cô định nói gì.
“Chuyện tối qua em gọi tên của… Lăng Cung.”
Đây là lần thứ hai trong tuần này anh nghe cô gọi tên người đàn ông kia.
“Sau đó em cũng gọi tên anh, không phải sao.”
“Nhưng mà…”
Không muốn Mặc Âu đề cập tiếp đến hắn ta, Hàn Thiên Nhược chuyển chủ đề: “Mai là thứ bảy rồi, hôm nay anh ở nhà với em, tối chúng ta đi chuẩn bị quà cho ba mẹ em nhé.”
Mặc Âu hiểu ý đáp: “Được ạ.”