Trì Tuyết không nói, nhìn gò má đỏ ửng của Quế Chi, lây nhiễm sự vui sướng của cô ấy. Kỷ Nhiên nhìn Minh đỡ chân nâng niu Quế Chi thì thở dài.
“Không ngờ anh cũng có ngày này.”
Minh không những không giận, còn cười. “Cậu không được như tôi nên ghen tị à?”
Kỷ Nhiên không nói được gì nữa. Quế Chi nén cười, Trì Tuyết cũng nghiêm túc nhìn Kỷ Nhiên, nhịn không được cười. Từ sau hai người đi đến gần, Kỷ Nhiên nhìn sang, đã thấy thêm một tên sợ vợ.
Hải Đăng đỡ Layla bụng to đi vào, Layla chưa kịp làm đám cưới thì hay tin mình có thai, trong thời gian này Hải Đăng lúc nào cũng ở bên cạnh xoay cô vòng vòng. Lúc này Layla chỉ vừa lấy điện thoại ra, Hải Đăng đã lải nhải bên tai.
“Cất ngay, cất đi. Thôi nha, em không được dùng điện thoại nữa. Không có lợi đâu.”
“Vợ, em cẩn thận bậc cửa.”
“Vợ, coi chừng cục đá”.
Trước mặt là lễ đường, đào đâu ra đá?
“Vợ… coi chừng mấy cành hoa.”
Thôi được, có ai giẫm hoa mà ngã không?
Minh nhìn Hải Đăng một lúc, trong mắt đầy đồng cảm trong khi Trì Tuyết và Quế Chi trợn mắt nhìn Hải Đăng. Không ngờ, một tên ất ơ cà chớn như Hải Đăng lại sợ gió sợ máy thế này. Hải Đăng nhìn lên thấy cả đoàn người nhìn mình, không nói hai lời tiếp tục đỡ Layla đi vào trong.
“Mấy người đừng có mà ghen tị với tôi, tôi sắp làm bố rồi.”
“Tôi đã có hai con.” Kỷ Nhiên nói.
Thậm chí người nghiêm túc như Minh cũng chen lời.
“Tôi đã có Huỳnh Bảo”.
Hải Đăng thật sự cạn lời rồi. Anh hừ mũi, quyết định không để ý đến đám người này nữa. Layla thấy vậy bật cười, ánh mắt đong đầy hạnh phúc.
Giờ lành đã đến, Herry Nguyễn lên đài. Trì Tuyết nhìn về phía cuối thảm hoa.
Hạ An đang mặc váy cưới đứng dưới đấy. Cô nhìn thoáng sang bên cạnh, vậy mà ngây ngẩn cả người. Là bố cô.
Từ lúc bố cô để lại gia sản cho hai chị em, ông chưa từng quay về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây. Ông Nguyên nhìn sang Trì Tuyết, chỉ mới mấy tháng không gặp mà tóc ông đã đầy những sợi bạc. Năm tháng không buông tha cho một ai, Trì Tuyết âm thầm gật đầu chào ông. Ông Nguyên thấy Trì Tuyết mỉm cười, trong lòng chỉ cảm thấy như đã tìm thấy thứ tình cảm ông đánh rơi…
Quay đầu, nhìn thấy Hạ An, ông lặng lẽ đưa tay. Hạ An không chút do dự đặt tay vào tay ông. Con gái vào ngày cưới, luôn mong bố mình sẽ kề vai. Cô đi sang từng người một, từ Trì Tuyết, Kỷ Nhiên bên cạnh cô. Đi sang Hải Đăng đang lo lắng cho Layla, Minh đang ôm Huỳnh Bảo lên vai mình cho dễ thấy, tay phải nắm chặt tay Quế Chi. Hạ An đi rất chậm, đã thấy July đứng đó mỉm cười.
July gật đầu với Hạ An, thì ra năm tháng không những không buông tha cho ai, còn có tác dụng chữa lành vết thương. July gật đầu, Hạ An mới dần nhìn về phía cuối đường. Herry đang đúng đấy chờ sẵn.
Bố cô dịu cô đến hạnh phúc, lồng tay cô vào tay anh. Trao tay. Herry nắm chặt tay cô, Hạ An lặng lẽ mỉm cười. Hai bên trao nhẫn, kề vai, sau khi đọc lời nguyện, Herry đã tiến sát đến Hạ An. Anh xốc khăn voan trắng, hôn khẽ Hạ An. Trì Tuyết nhìn cảnh này một lúc, khẽ mỉm cười. Kỷ Nhiên đứng sau lưng cô, Trì Tuyết không nói gì đã ngã đầu vào lòng anh.
Kỷ Nhiên biết ý ôm cô vào lòng. Trì Tuyết chỉ thấy trong lòng trải đầy hoa, nụ cười khẽ nở.
Nắng trên vai anh, hoa rơi trên vai cô. Chỉ cần có anh trong đời.
Va phải Kỷ Nhiên trong đời, chờ đợi cô chính là hạnh phúc.
Sau đám cưới của Hạ An, July bay sang Bern. Hoài Nam còn ở đó, cô sao dễ dàng từ bỏ. Thời gian trôi qua cùng anh, mỗi một giây phút cô đều trân trọng. Hoài Nam cũng không phải trái tim sắt đá, giao tổ chức cho Quang Minh, rút khỏi giới mafia, sống cuộc đời bình bình an an, nhưng lúc nào cũng có người tới làm phiền anh, hai người là hai thế giới khác biệt nhau nhưng cuối cùng lại va vào nhau. Đâu đó trong tương lai biết đâu sẽ có một đám cưới ngọt ngào sắp diễn ra.