Buổi chiều, Trì Sính lái xe đưa Trì Giai Lệ và hai người cháu ngoại nhỏ bé đi ra ngoài dạo chơi.
Đi ở trên đường, Trì Sính một cánh tay ôm một đứa nhỏ, Trì Giai Lệ đi phía trước ngoảnh đầu nhìn lại phía sau nhìn, xuất sắc quá chuẩn. Cặp song sinh một đen một trắng, lại một mỹ nam cao cao kết hợp quá hài hòa, ai không biết lại tưởng rằng một gia đình bốn người.
Đâu Đâu và Quyển Quyển thấy cái gì cũng đòi, bám lấy Trì Sính không biết chán.
Trì Sính cũng rất ra dáng người cậu, trái một ‘fuck’, phải một ‘fuck’, bỏ mặc lũ trẻ. (Làm đếu gì có tiền mà mua..)
Trì Giai Lệ ở bên cạnh tức anh ách, tuy rằng không nên nuông chiều bọn trẻ, nhưng bản thân là cậu dù sao cũng phải bày tỏ một chút chứ? Lúc đầu cô còn tưởng là Trì Sính đùa giỡn, kết quả đi một đường, Trì Sính chưa từng bỏ tiền túi ra.
(Ha ha tôi cười chết mẹ mất..)
Trì Sính không phải là không muốn, mà là trong túi áo chỉ có mười tệ.
Cơ bản là, Ngô Sở Úy biết Trì Sính ngày hôm nay phải về nhà, cố ý chuẩn bị cho anh một xấp tiền đặt ở trên tủ đầu giường. Kết quả, Trì ‘thê nô’ đã quen cách quản lý của vợ, thật sự quên đem tiền khi ra khỏi nhà.
Hai đứa cháu trai liên tục ầm ĩ, Trì Sính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng lại trước của hàng nhỏ.
“Cho hai túi hạt dưa.” Nhìn ông chủ nói.
Ông chủ đưa cho anh.
“Vừa vặn mười tệ.”
Trì Giai Lệ ở một bên âm thầm không thể lý giải, cô ở nước ngoài hơn một năm mới về, đã hơn một năm không gặp mặt, rõ là làm cậu vậy mà cho cháu trai mỗi đứa một túi hạt dưa! Đấy là còn xin sống xin chết mới được!…. ( Ôi mẹ ơi cười đau bụng..)
Kết quả, chuyện đáng giận còn ở phía sau,…. Trì Sính đem một túi hạt dưa nhét vào túi áo. Túi còn lại xé ra, chia làm hai phần nhét vào túi áo hai thằng nhóc con, còn dư lại một mình anh cầm ăn. (Ôi cha mẹ ơi, ở với con vợ kẹt sỉ giờ thành *Trì vắt cổ chày ra nước* rồi.)
Sau đó, Đâu Đâu vẫn còn rất vui vẻ túm hơn mười hạt dưa trước mặt Trì Giai Lệ khoe khoang.
“So-many!”
Trì Giai Lệ tức giận cầm túi xách đập vào lưng của Trì Sính.
“Cậu là cái đồ lừa bịp trẻ con!”
Có hạt dưa, Đâu Đâu và Quyển Quyển yên vị không náo loạn nữa, đoạn đường sau đều vô cùng ngoan ngoãn, hết mực chăm chỉ cắn hạt dưa.
Bốn người vào trung tâm thương mại, Trì Giai Lệ tùy tiện đi dạo một chút, muốn mua vài món quần áo mặc mùa hè. Đang do dự không biết mua cái gì tốt, thoáng nhìn Trì Sính cầm trên tay một chiếc quần lót nam khiêu gợi nam màu xanh da trời chữ T xem đi xem lại.
“Cậu mặc cái kia có số nhỏ hơn một chút đấy..!” Trì Giai Lệ nói.
Trì Sính không nói gì, lại đem chiếc quần lót treo trở lại.
Lại đi dạo một hồi, Trì Sính lại cầm lấy một đôi giày ngắm ngía.
Trì Giai Lệ rất buồn bực,”Cậu không phải là không thích loại quá chói mắt như thế và kiểu cách như vậy hay sao? Thế nào bây giờ lại thích đồ thêu hoa thêu chim hả?”
Trì Sính thản nhiên trả lời,”Không phải em mặc.”
“Vậy cậu mua cho ai?”
Trì Sính không nói gì, đặt xuống rồi đi.
Ở trong ấn tượng Trì Giai Lệ, Trì Sính ghét nhất là đi dạo phố, chứ đừng nói chọn quần áo cho người khác, ngay cả chọn quần áo cho bản thân còn thấy ngại, phiền phức. Quần áo của cậu hoặc là người khác mua, hoặc là tiện vào trung tâm thương mại thì mua một lần đủ loại luôn.
Trước đây cô để cho Trì Sính lái xe đưa cô đi mua sắm, lần nào Trì Sính cũng đều ngồi ở trong xe chờ.
Hôm nay không những cùng đi theo, lại còn rất kiên trì chọn lựa.
Có chuyện! Nhất định có chuyện!
Trì Giai Lệ chặn ngang níu Trì Sính lại, nghêng con mắt sáng nhìn kỹ cậu.
“Cậu, có phải lại vừa quen một thằng đàn ông?”
Trì Sính cho Trì Giai Lệ một câu trả trong im lặng chỉ thể hiện qua gương mặt : ‘Chúc mừng chị, đã đoán đúng.’ nhún vai đi.
Trong nháy mắt Trì Giai Lệ bùng nổ, đuổi sau lưng sau lưng Trì Sính hét to như sấm.
” Chết tiệt!, Trì Sính, mày có làm được việc gì tốt không hả? Mày có phải đang tự lấy dây thắt cổ mình không? Mày còn không biết tính khí ba mẹ hả, mày muốn làm tức mà chết hai người bọn họ hay sao?”
………..
Một bữa ăn tối thịnh soạn vừa dọn lên, Khương Tiểu Soái xoa xoa tay, sẵn sàng tất cả chuẩn bị ăn.
Vừa mới cầm đũa lên, điện thoại di động liền vang lên.
“Tiểu Soái, tôi là đại Úy, tôi lập tức tới ngay nhà cậu.”
Hạ điện thoại xuống, Khương Tiểu Soái lập tức nhìn Quách Thành Vũ nói,”Mau mau cấp tốc, đem những món này bưng hết xuống phía dưới. Ngô Sở Úy muốn tới, nhất thiết không được để cho cậu ta thấy.”
Quách Thành Vũ thấy buồn cười,”Cậu có thể giống cậu ta như vậy?”
“Đều tại cậu ta ép tôi!” Khương Tiểu Soái cắn răng nghiến lợi,”Không có việc gì sẽ tới đây ăn trực, chắc chắn lần này đến đây ăn trực đây, lần trước bánh bao anh hấp cậu ta ăn hết một mẻ không chừa cái nào! Còn nữa, Trì Sính, mỗi lần đến đây cũng phải mang một vài chút đồ đạc đi, anh khổ sở làm mắm tép chưng thịt, toàn bộ đều bị anh ta nhẹ nhàng lấy đi! Hai người này quả thực chính là ti tiện, thứ gì tốt đều qua nhà bọn họ cả! Không nói nữa, trước hết tôi phải đem đồ ăn vặt của tôi giấu hết đi, anh nhanh nhẹn bưng hết đồ ăn ngon xuống nhanh nhanh lên !!!” ( Cái chương này toàn gặp mấy ông kẹt sỉ..)
Nói xong, Khương Tiểu Soái liền đem đồ ăn vặt các nơi tập hợp bỏ vào trong túi, sau đó đạp cái ghế trèo lên nhét vào hộc tủ cao nhất.
Quách Thành Vũ cấp bách gào lên một tiếng,”Cậu nhìn một chút, không ngã!”
“Anh không cần quan tâm tôi!” Khương Tiểu Soái thúc giục,”Anh còn không nhanh nhanh bưng hết xuống hả!”
Quách Thành Vũ có bủn xỉn cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy, do dự hồi lâu mới đưa tay với cái mâm đồ ăn.
Kết quả, chuông cửa vang lên.
Không phải quá ‘thần tốc’ rồi hay sao?!!!!!
Khương Tiểu Soái trừng mắt, gấp rút từ trên ghế nhảy xuống, phi như bay qua phía bàn ăn. Vốn có thể giảm bớt mấy món đồ ngon trên mâm, kết quả Ngô Sở Úy trực tiếp đẩy cửa ra.
“Yô, đang ăn hả!”
Ngô Sở Úy hai mắt phóng qua hờ hững, biểu tình vô cùng bình tĩnh không có chút vui mừng, như vô ý đến đúng giờ ăn cơm.
Khương Tiểu Soái cái khó ló cái khôn, trực tiếp bưng mâm đồ ăn lên mà nói,”Không, vừa ăn xong, đang chuẩn bị dọn dẹp đây! Nhanh lên một chút bưng đi!!!” Nói rồi hướng Quách Thành Vũ nháy mắt. ( Ôi cha mẹ ơi.. con cười rụng mề..)
Kết quả, Khương Tiểu Soái vừa mới đi hai bước, đã bị Ngô Sở Úy cản lại.
“Bưng đi làm gì hả? Tôi vừa đúng lúc chưa ăn gì, để tôi giúp các cậu giải quyết đồ thừa cho.!”
Khương Tiểu Soái lúng túng cười cười,”Cái kia……cho cậu ăn đồ thừa không hay cho lắm..!!!”
“Không có việc gì!” Ngô Sở Úy thật độ lượng,”Tôi không ngại, chỉ cần ăn no là được.!” ( Gặp cướp rồi Soái ơi.. )
Nói xong, trực tiếp lấy tay bốc lên một miếng thịt lừa cho vào miệng, vừa mới nhai một chút liền khen không dứt miệng.
“Ôi mẹ ơi, thịt lừa thơm quá, quá mềm, ai không để cho tôi ăn tôi cho người đó đi ‘cấp cứu’.!!!”
Nói xong, đem mâm đồ ăn trong tay Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ giành lại, bắt đầu ngồi ở bên bàn ăn như hổ đói. Thỉnh thoảng lại chép miệng một cái, lẩm bẩm nói,”Thịt hầm rất ngọt!”
Khương Tiểu Soái gương mặt đều nhanh kéo đến trên mặt đất. Ấm ức nghẹn khuất.
Ngô Sở Úy ăn ăn ăn ăn ăn lại đem gương mặt hướng về Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ.
” Hai cậu có muốn ăn chút gì hay không?…. À, tôi quên, các cậu đều ăn cả rồi..”
Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt căm hận nhìn Quách Thành Vũ: Tôi đã bảo anh bưng xuống nhanh nhanh một chút, anh không làm được hả! Giờ thì hay rồi, toàn bộ để cho cậu ta ăn, hai chúng ta một ngụm chưa từng ăn!
“Này này…… Ngay trước mặt tôi mà còn liếc mắt đưa tình!” Ngô Sở Úy vui vẻ thở dài trêu chọc,” Tôi có phải hay không đang cản trở chuyện hai người? Nếu không tôi đem bàn đi ra bên ngoài ăn nhé.!”
Khương Tiểu Soái từ trong kẽ răng phun ra một câu.
“Không cần, chúng tôi đi.”