Tòa Chú Đạo thiên đàn to lớn không vượt qua tịch diệt kiếp, khi đó vô số sinh linh đứng trên tòa thiên đàn khổng lồ tế trời, tế thiên đàn, dùng hết lực lượng định vượt qua tai họa tận thế.
Khi ấy thần luân hủy diệt, chỉ có thiên đàn là sừng sững trong thiên địa tan vỡ. Các sinh linh đứng trên Chú Đạo thiên đàn cầu phúc. Nhưng Tịch Diệt Đạo Nhân đến, biến tất cả sinh linh trên thiên đàn thành xương khô, hủy diệt mọi sinh mệnh.
Chú Đạo thiên đàn trôi nổi trong mảnh tĩnh mịch cuối cùng rơi vào vô nhân cấm khu.
Chỉ có Vạn Chú Đạo Quân dựa vào Vạn Chú Thiên Chung là sống sót.
Tuy kiến trúc mặt ngoài Chú Đạo thiên đàn đã bị hủy hoại hoàn toàn, uy lực pháp bảo bị tịch diệt kiếp phá hủy gần hết nhưng còn giữ lại một phần tinh hoa chú đạo.
Viên Không Tiên Quân, Đông Vân Tiên Quân, nhìn quanh, lòng rung động. Bọn họ cảm nhận được năng lượng khủng bố ngủ say trong pháp bảo Chú Đạo thiên đàn.
Năng lượng này hủy thiên diệt địa, uy lực cường đại chỉ đứng sau tiên thiên pháp bảo khủng bố. Nhưng năng lượng này ngủ say, khó mà thức tỉnh.
Đi đến đây Vạn Chú Đạo Quân đột nhiên thở phào, cười nói:
– Các vị đạo hữu, nơi này tụ tập trí tuệ của vô số người, vô số thiên tài địa bảo chế tạo ra vật độ kiếp.
Ánh mắt Vạn Chú Đạo Quân đầy hoài niệm, bình tĩnh nói:
– Năm xưa tồn tại cường đại nhất chú đạo trước kia cảm ứng được đại đạo thời đại chú đạo suy kiệt, đang héo tàn, biết tịch diệt kiếp giáng xuống. Thế là sử dụng vô số tồn tại chế tạo ra báu vật này.
Vù vù vù vù vù!
Gió tà thổi qua phế tích, vô số âm linh tiền sử bay tới bay lui, chúng chui ra từ tường đổ gạch vỡ thiên đàn, đứng trong gió lạnh.
Đó là sinh linh chú đạo chết trong tịch diệt kiếp, bọn họ tế tự trên thiên đàn, vào lúc sự sống bồng bột nhất bị Tịch Diệt Đạo Nhân phá hủy, âm linh bị nhốt trong Chú Đạo thiên đàn.
Các âm linh bay lượn trong gió hướng tới Đông Vân Tiên Quân, quái nhân, Vạn Chú Đạo Quân, Viên Không Tiên Quân. âm linh im lặng, mọi ánh mắt nhìn vào Vạn Chú Đạo Quân, nhìn gã chằm chằm. Có lão nhân tóc bạc phơ, có đế hoàng cao cao tại thượng, có phụ nữ và trẻ em, có kẻ khuyết tật, tất cả âm linh nhìn Vạn Chú Đạo Quân chằm chằm.
Vạn Chú Đạo Quân run run, quỳ xuống, đầu sát đất:
– Ta có lỗi với các ngươi, ta sợ, không cùng các ngươi cùng sống cùng chết.
– Các ngươi tôn kính ta, bởi vì ta là Đạo Quân, xem ta như hy vọng để độ qua tịch diệt kiếp. Còn ta chỉ muốn chui vào Vạn Chú Thiên Chung trốn tịch diệt kiếp.
– Ta sợ Tịch Diệt, ta sợ Vạn Vật Đạo Tổ…
Vù vù vù vù vù!
Không biết là gió tà thổi hay tiếng gào khóc của Vạn Chú Đạo Quân. Bờ vai gã run run, đầu vùi sâu vào phế tích.
Các quái nhân trong gió tà nhìn Vạn Chú Đạo Quân, không phát ra chút thanh âm. Vạn Chú Đạo Quân gào khóc. Đông Vân Tiên Quân, Viên Không Tiên Quân thấy buồn bã. Thời đại chú đạo đã hoàn toàn bị hủy, chỉ còn lại Đạo Quân này cô độc sống trên đời.
Đạo Quân cường đại biết bao.
Giờ phút này, Vạn Chú Đạo Quân khóc như đứa trẻ, làm người sinh ra lòng trắc ẩn, thương hại.
Vạn Chú Đạo Quân có tấm lòng son, gã dập đầu trước quái nhân nhỏ yếu hơn mình rất nhiều, khẩn cầu tha thứ.
Thật lâu sau Vạn Chú Đạo Quân đứng dậy, đờ đẫn nhìn các khuôn mặt quen thuộc, lẩm bẩm:
– Các ngươi yên tâm, tương lai ta sẽ hồi sinh các ngươi, thời đại của chúng ta không kết thúc, đạo của chúng ta bất diệt, ta chắc chắn sẽ…
Gió tà biến mất, âm linh đầy trời cũng mất.
Vạn Chú Đạo Quân cất bước đi tới. Đông Vân Tiên Quân, Viên Không Tiên Quân, quái nhân theo sau, không thấy rõ mặt Vạn Chú Đạo Quân.
Vạn Chú Đạo Quân trầm giọng nói:
– Các vị, đằng trước là trung tâm Chú Đạo thiên đàn, xin các vị giúp ta một tay, gia cố cho ta để triệu hồi Vạn Chú Thiên Chung!
Viên Không Tiên Quân cười to bảo:
– Vạn Chú Tiên Vương, hy vọng sau khi ngươi lấy được Vạn Chú Thiên Chung sẽ giữ lời tru giết Huyền Thiên.
Khóe mắt Vạn Chú Đạo Quân run rẩy, nói:
– Các ngươi yên tâm, Huyền Thiên chết chắc!