“Xem ra trận chiến ở Yến Sơn một tuần trước không những không làm tổn hại đến nền tảng võ thuật của ông, ngược lại còn khiến thực lực của ông được nâng cao’, Dương Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lâm.
Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu luôn đi theo Dương Thanh, lúc này họ đều đang nhìn chằm chäm vào Diệp Lâm, chờ đợi mệnh lệnh của anh.
“Cậu nói không sai!”
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Diệp Lâm đã thừa nhận rằng sức mạnh của mình đã có sự tăng tiến.
Diệp Lâm đột nhiên đứng lên khỏi hoàng vị, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát từ người lão ta.
“Siêu Phàm Lục Cảnh!”
Cảm nhận được khí thế võ đạo bộc phát ra khỏi cơ thể Diệp Lâm, sắc mặt của Dương Thanh biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Một tuần trước, anh vừa gặp Diệp Lâm nên biết rất rõ về thực lực của lão ta, chính là Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Nhưng bây giờ thì Diệp Lâm thật sự đã đột phát lên thêm một cảnh giới.
Sau khi thực lực đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì càng về sau càng khó đột phá hơn, vậy mà Diệp Lâm lại có thể đột phá tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh.
“Dương Thanh, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi và đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì tôi có thể tha chết cho cậu!”
Diệp Lâm ngạo mạn nói, vẻ mặt tràn đây tự tin.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Nếu ông muốn chết thì tôi cho phép!”
Lời vừa nói xong thì Dương Thanh không chút do dự, thân hình phóng ra như một viên đạn lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Lão ta đã sớm đoáh được Dương Thanh sẽ ra tay với mình nên đấm ra một quyền.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, nằm đấm của hai người chạm vào nhau.
Thình lình, một luông khí kình đáng sợ quét qua bốn phía.
“Xoảng xoảng xoảng!”