“Sức chiến đấu hiện tại của ta đã đủ chưa?”, Thánh tử Thần Triều tiến lên một bước rồi lặng lẽ biến mất.
Diệp Thành giật mình, đột nhiên xoay người sang một bên.
Chỉ thấy một tia sấm sét màu đen đột ngột xuất hiện, loé lên bên cạnh hắn, đó chính là Thánh tử Thần Triều.
Phụt!
Máu vàng bắn tung tóe, cánh tay của Diệp Thành đã bị chém mất.
Phi Lôi Thần Quyết!
Thấy thần thông nghịch thiên mà Thánh tử Thần Triều thi triển, vẻ mặt của hậu duệ các hoàng đế đều nặng nề.
Mà chư vương các đời lại thấy sống lưng lạnh toát, trong số họ có ai chưa từng bị thương nặng bởi thần thông nghịch thiên này, đây là nỗi ám ảnh hằn sâu trong linh hồn họ, chỉ một thoáng bất cẩn sẽ bị tuyệt sát ngay.
“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương thật đáng sợ, còn có Phi Lôi Thần Quyết nữa”, Đại Sở Hoàng Yên lẩm bẩm: “Phụ Hoàng, đây là kẻ thù khi xưa của người sao?”
“Phi Lôi Thần Quyết”, Thiên Thương Nguyệt cũng lẩm nhẩm, vẻ mặt cô hơi phức tạp, năm xưa Nguyệt Hoàng suýt chút nữa bị thần thông nghịch thiên này giết chết, đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
“Đối thủ mà cửu hoàng Đại Sở dè chừng nhất, chỉ một đạo thân thôi cũng nghịch thiên thế này rồi sao?”, các hậu duệ hoàng đế trầm ngâm, đến giờ phút này họ mới biết trận chiến trước lúc phong vị của phụ thân mình khó khăn đến nhường nào.
Phụt!
Trên hư thiên, máu vàng lại bắn ra lần nữa, cực kỳ chói mắt, cánh tay còn lại của Diệp Thành cũng bị chém mất, nếu không phải lúc nào hắn cũng sử dụng bí thuật Thái Hư Na Di thì không phải cánh tay bị chém mà là đầu hắn bị chém.