Vài dị tộc nhân cách đó không xa thấy tình hình thế này, trong lòng đều chung một tâm sự. Sau khi nói vội vàng vài câu với nhau, ào ào mà bay khỏi nơi này, dáng vẻ như sợ bị kéo vào chuyện kia.
Ngược lại, vị nam tử mặt tròn tự xưng là Phương Tiến kia vẫn mỉm cười đứng một bên quan sát.
Cùng lúc đó, một không gian thần bí bên trong ác quỷ đồ, Hàn Lập nhíu mày nhìn gã tăng nhân áo xám đang nhắm mắt đả tọa phía trước.
Dựa vào quần áo, phục sức trên người thì đúng là tăng nhân được vẽ trong ác quỷ đồ bị tám con quỷ vây quanh.
Chỉ là tăng nhân này hiện tại không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng được điêu khắc từ gỗ.
Tăng nhân chổ này, vậy đám ác quỷ kia đâu?
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, mắt quét nhìn bốn phía.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh, trong bán kính mười trượng đều bao phủ bởi một màn sương đỏ như máu dày đặc.
Bên trong huyết khí bắt đầu chuyển động, mơ hồ lộ ra chút khí tức Âm Sát. Thần niệm vừa tiếp xúc vào như gặp phải một vật vô cùng băng giá không chịu được phải trầm xuống.
Trên mặt Hàn Lập không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đúng lúc này trong màn sương máu kia truyền đến một tiếng rống to. Phân tách sương mù ra, rồi bỗng xuất hiện tám con ác quỷ cao vài chục trượng… tám ác quỷ này trên người để trần, phía dưới mang những tấm da thú. Ngoài thân trải đầy quỷ văn quỷ dị, trên đầu có một cái sừng quái dị. Vừa ra khỏi sương mù, lập tức bao vây Hàn Lập.
“Bích Ảnh đạo hữu! Đây là ý gì?” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống bỗng nhiên quay đầu về phía tăng nhân lạnh lùng hỏi một câu.
“Ô! Hàn đạo hữu làm sao biết được Bích mỗ nơi đây?” Thân hình tăng nhân khẽ run lên, đôi mắt mở ra. Con mắt đục ngầu lạ thường, giống như còn chưa tỉnh ngủ.
“Đạo hữu nói đùa, Hàn mỗ tuy tiến giai Đại Thừa chưa bao lâu, nhưng loại bí thuật ký gửi thần niệm này làm sao mà chưa từng thấy chứ? Ta còn tưởng rằng đạo hữu đưa pháp khí ra là muốn che giấu chuyện cần thương lượng nào đó, mới để đạo hữu tùy ý thi pháp kéo vào trong này. Bây giờ nhìn bộ dáng mấy ác quỷ này xem ra có chút không giống như vậy rồi.” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Hàn đạo hữu đừng hiểu lầm. Tại hạ đưa đạo hữu đến đây quả thực có việc cần nói. Nhưng việc này trọng đại, lão hủ cần kiểm chứng xem đạo hữu có tư cách hay không để biết rõ chuyện này. Đây là tám biến ảo từ Hoàng Tuyền Quỷ Vương mà ra, tuy rằng thực lực không thật sự cao, nhưng Hoàng Tuyền Minh Phong được thao túng lại là hàng thật giá thật. Tu chân giả bình thường trúng phải một tia lập tức thịt rữa, xương tiêu biến thành âm thủy. Dù một số Đại Thừa bình thường gặp phải vật này cũng phải một mực tránh lui, không dám tiến vào đấy. Chỉ cần đạo hữu ở trong Hoàng Tuyền Minh Phong này dễ dàng, lại không dùng bất cứ bảo vật pháp khí gì, kiên trì trong thời gian một phút. Là đã thông qua khảo nghiệm rồi. Sau đó lão hủ chắc chắn dâng trà bội tội, đem chi tiết tất cả chuyện này mà báo lại. Còn nếu không qua được, lão hủ chỉ còn cách đưa đạo hữu ra khỏi họa độ. Xem như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh.” Gương mặt tăng nhân không chút biểu tình nói.
Dường như cùng lúc, tám ác quỷ gầm nhẹ lên, mở to cái miệng, gió lạnh sơn thủy đen như mực từ đó mà tuôn ra, thoáng cái tạo thành một bức tường gió đem không gian xung quanh khóa lại chặt chẽ rồi cuốn đến chổ Hàn Lập.
“Hoàng Tuyền Minh Phong, không dùng bất cứ pháp khí nào, ở trong này một phút! Có chút thú vị đấy, nhưng cũng hơi xem thường tại hạ rồi.” Hàn Lập nhìn minh phong đang cuồn cuộn kéo tới, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn điềm nhiên như không, nói.
Oành một tiếng.
Không thấy Hàn Lập bấm niệm pháp quyết nào. Khi đám gió đen kia cuồn cuộn kéo trước người, lập tức, bên ngoài thân bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang màu vàng mờ mờ.
Đám gió đen kia đến chổ cách Hàn Lập một trượng bỗng nhiên khựng lại, đã bị những ánh sáng vàng kia giữ lại tại chổ, không thể tiếp cận thêm chút nào.
“Quả nhiên là hảo thần thông! Nhưng đạo hữu quá chủ quan rồi, Hoàng Tuyền Minh Phong này gặp mạnh càng mạnh, gặp yếu lại yếu đi. Không chỉ có chừng đó uy năng đâu.” Tăng nhân thấy tình huống này, đồng tử co rụt lại, nhưng miệng vẫn nói không chút biểu tình.
“Vậy sao? Hoàng Tuyền Minh Phong này lại quỷ dị như thế. Hàn mỗ thực sự mong muốn thưởng thức nhiều hơn uy năng của nó đấy.” Hàn Lập nhìn minh phong đằng xa, nhàn nhạt nói.
Khi hắn vừa dứt lời, minh phong đột nhiên bùng phát, một luồng sức lực làm người khác khó tin thoáng cái đã tuôn ra trong gió.
Sau khi kim quang từ trong cơ thể Hàn Lập thả ra vừa tiếp xúc với lực lượng to lớn này, liên tục vang lên một hồi những tiếng răng rắc quái dị ở bên trong, bị ép lui về sau.
Mặc dù chỉ lui tầm nữa thước đã bị hào quang màu vàng chặn lại một lần nữa. Nhưng điều đó khiến ánh mắt Hàn Lập lóe lên.
“Những Hoàng Tuyền Minh Phong này quả nhiên thú vị. Tại hạ muốn dùng một ít để nghiên cứu, đạo hữu sẽ không để tâm chứ?” Hàn Lập bỗng nhiên nói.
“A… đạo hữu đã có thần thông lớn như vậy, những minh phong này cứ thu lấy đi. Vật này lão phu có rất nhiều.” Tăng nhân nghe xong có chút bất ngờ, nhưng lập tức cười nhẹ trả lời một tiếng.
“Phốc!” Một tiếng, vầng sáng sau lưng Hàn Lập lóe lên, ngưng kết thành một pháp tướng ba đầu sáu tay trên không trung.
Pháp tướng này cao chừng vài mươi trượng, toàn thân bao bọc bởi phù văn màu vàng rất rõ. Tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt kinh người. Vừa hiện thân ra, sáu đầu cánh tay nhấc lên, miệng niệm chú ngữ.
Oanh một tiếng, sáu đoàn quang cầu màu vàng thoáng cái đã hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó bành trướng ra, rồi lập tức tụ thành một đoàn trước mặt Hàn Lập, biến thành một vòng xoáy màu vàng vô cùng lớn.
“Thu!”
Ngón tay Hàn Lập chỉ vào vòng xoáy trên không một cái, trong miệng hô lên một tiếng hơi ngưng trọng.
Bên trong vòng xoáy đột nhiên nổi lên những tiếng oanh minh. Vô số phù văn màu vàng theo đó mà tuôn trào. Đồng thời, vài luồng lực hấp dẫn cuốn ra.
Một màn kinh người xuất hiện.
Những đợt minh phong cương mãnh không gì bì kịp bên ngoài kia, sau khi tiếp xúc với dòng xoáy hấp lực, giống như gặp phải khắc tinh, cũng hóa thành dòng xoáy mà bị hút vào.
Những dòng xoáy màu đen cuồn cuộn chui vào dòng xoáy màu vàng, giống như vạn sông cùng đổ, đi không trở lại.
Vách tường được tạo từ gió đen kia chớp mắt đã bị hút đến thất tinh bát lạc, còn dư lại không bao nhiêu.
Thậm chí tám con quỷ đang liều mạng phun ra gió đen kia cũng bị lực hấp dẫn kéo đến, không cách nào trụ vững dưới dòng xoáy màu vàng đang kéo tới. Bộ dáng không thể dãy giụa.