– Đây là hẳn nhiên. Thạch Thương Anh mỉm cười, nói: – Tính toán thời gian cũng phải mau tới đây rồi.
Khi nói chuyện, lão ta quay đầu nhìn lại một phương hướng, cười nói: – Nhìn kìa, quả nhiên tới rồi.
Nghe lão ta nói như vậy, mọi người đều rối rít đưa mắt nhìn lại bên kia. Diệp Hận càng vội vàng, âm thầm thúc giục nguyên lực, chỉ đợi vào một khắc Thạch Thương Anh tinh thần thư giãn liền bạo khởi làm khó dễ. Bất kể như thế nào ông ta cũng không có thể để cho mấy bằng hữu của Dương Khai bị giao ra.
Nhưng khi liếc mắt nhìn bên kia, Diệp Hận lại biến sắc, chau mày lại.
Thạch Thương Anh dường như cũng nhìn ra không ổn, biểu tình cổ quái.
Bên kia, một đạo độn quang vòng vo bay tới bên này. Chốc lát, độn quang rơi xuống ở trước mặt mọi người, lộ ra một đạo thân ảnh. Người nọ thoạt nhìn có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi, tuổi chừng năm mươi. Chính là một trong trưởng lão tâm phúc một mực đi theo bên cạnh Thạch Thương Anh, cũng là lực lượng trung kiên của phái cải cách trong Thiên Diệp Tông.
Chẳng qua là giờ này khắc này, vị trưởng lão nọ lại là một thân máu tươi, chật vật không chịu nổi. Không chỉ như thế, hơi thở của ông ta cũng là vô cùng uể oải, vừa nhìn chính là bị trọng thương.
Nhìn thấy người này, Diệp Hận không khỏi mặt lộ biểu tình vẻ nghi ngờ. Thạch Thương Anh lại sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên, đỡ dậy người kia, nạt nhỏ: – Chuyện gì xảy ra? Ai đánh ngươi bị thương. Các ngươi không phải là đi bắt người sao, những người khác đâu?
Trưởng lão kia nghe vậy, hoảng sợ đáp: – Ngay trong bọn họ có một cao thủ, Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Bọn ta địch không lại, thất trưởng lão cùng cửu trưởng lão đã bị giữ lại…
– Cái gì? Thạch Thương Anh cả kinh thất sắc: – Bị giữ lại?
Lão ta quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, dùng một bộ biểu tình “Ngươi đùa ta đấy hả” nhìn trưởng lão bị thương.
Mấy người mà Dương Khai mang đến đều có tu vi gì lão ta đương nhiên hiểu rõ, tất cả đều là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, còn có một tên Hư Vương Cảnh. Tu vi bực này làm sao là đối thủ với ba người trưởng lão tâm phúc của lão ta chứ? Thế nhưng tình huống hiện tại lại là ba người tâm phúc của lão đã có hai người bị giữ lại. Một người bị thương nặng quay về chỗ này.
Nếu không phải vị trưởng lão trước mặt vẫn hết dạ trung thành với lão ta, Thạch Thương Anh gần như nghĩ đến đối phương đang nói dối nhiễu loạn tâm thần của mình.
– Bọn họ bị người nào giữ lại? Thạch Thương Anh kinh thanh hỏi.
– Một người thiếu nữ!
– Thiếu nữ sao?
Gương mặt của Thạch Thương Anh vẻ mặt ngạc nhiên, làm như nhớ ra cái gì đó, cắn răng nói: – Bọn họ giả heo ăn lão hổ ư?
Lão ta đại khái là cảm thấy Xích Nguyệt ẩn tàng tu vi chân chính, cho nên ba tên tâm phúc của mình năng lực không đủ.
Không nghĩ tới trưởng lão kia lại lắc đầu nói: – Không phải, thiếu nữ kia ta chưa từng thấy qua. Không biết là đã đến tông môn lúc nào nữa?
– Chưa từng gặp sao?
Thạch Thương Anh càng mờ mịt, ngay sau đó cả giận nói: – Mặc dù người ta là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ba người các ngươi cũng không đến mức đánh bại thê thảm như thế chứ?
Lão ta một bộ dáng rèn sắt không thành thép, chỉ còn kém không mắng trưởng lão này là vô năng phế vật.
Trưởng lão thê lương nói: – Nàng ta tuyệt đối đã có Đạo Nguyên cảnh đỉnh phong tu vi, xuất thủ đã có đế ý nhè nhẹ. Nếu không phải như thế, bọn ta mặc dù không địch nổi, cũng không đến mức vừa đối mặt bị nàng bắt lại.
– Đế ý? Thạch Thương Anh lần này là thật bị sợ rồi.
Xuất thủ có đế ý, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ người ta đã tìm hiểu đến sự huyền bí của một tia Đế Tôn Cảnh. Nói cách khác, chỉ cần cho thiếu nữ kia đủ thời gian, nàng liền có thể tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh!
Một vị cường giả Đế Tôn Cảnh, Thiên Diệp Tông không chọc nổi.
Thạch Thương Anh lập tức tâm loạn như ma, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn về phía Diệp Hận. Lão ta nghĩ đến thiếu nữ kia nhất định là Diệp Hận an bài ở bên kia bảo vệ mấy người đó. Nhưng nhìn một cái đã biết mình nghĩ lầm rồi. Bởi vì Diệp Hận cũng là gương mặt vẻ mờ mịt, hiển nhiên không biết bên kia khi nào xuất hiện thêm một thiếu nữ có Đạo Nguyên đỉnh phong.
Nhóm cường giả này đi tới Thiên Diệp Tông, tông chủ phó tông chủ hai người lại là hồn nhiên không biết. Chuyện này nói ra ngoài sợ rằng không có người nào tin.
Thạch Thương Anh không khỏi xuất mồ hôi lạnh cả người, cảm giác có chút kinh sợ.
Khưu Trạch bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: – Thạch tông chủ, thủ hạ của ngươi mấy người này làm việc không quá kháo phổ a, mấy kẻ cắp nhỏ nhoi cũng không thể bắt lại.
Thạch Thương Anh vốn là một bụng phiền muộn, bây giờ nghe người này chế nhạo như vậy, lập tức căm tức nói: – Việc của bổn tông, Khưu cung chủ nhìn là được rồi, không cần nhiều lời.
Khưu Trạch hừ một tiếng, từ từ từ đứng lên trên cỗ kiệu, sau đó từng bước một bước vào đại trận hộ sơn, trên miệng nói: – Vốn dĩ chuyện của quý tông, Khưu mỗ cũng không muốn nhúng tay. Nhưng chuyện này quan hệ đến mấy đại tông môn chung quanh. Bổn tọa thân là bá chủ của phương viên trăm vạn dặm nơi đây, làm sao có thể ngồi yên không lý đến chứ?
Lúc lão ta dứt lời, một cỗ khí thế khó có thể tưởng tượng bỗng nhiên đánh ra từ trong cơ thể. Chỉ một thoáng, bốn phía không gian tựa hồ đều đọng lại, pháp tắc thiên địa lại một trận rung chuyển.
Tất cả người nào bị cổ lực lượng này bao phủ đều cảm giác dường như bị một ngọn núi lớn đè lại, hít thở khó khăn, trong cơ thể lực lượng vận chuyển không linh nghiệm.
Thậm chí ngay cả Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn bị cổ lực lượng này đánh sâu vào cũng tạo nên từng tầng một gợn sóng mắt thường có thể thấy được.
Trong chớp nhoáng này, Khưu Trạch dường như thành sự thống trị của mảnh thiên địa này. Mọi người sống chết chỉ ở một ý niệm của lão ta, không người có thể phản kháng.
– Đế… Đế Tôn… Cảnh! Bắp chân của Bạch Vân Lâu Mục Quan run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống. Một đôi tròng mắt run rẩy kịch liệt, không dám tin nhìn Khưu Trạch.
Những người khác cũng đều là thần tình hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
Nhất là Thiên Cực Điện Nguyễn Hồng Bác, lập tức mặt không có chút máu. Lúc trước ông ta còn không coi Khưu Trạch ra gì. Dù sao mọi người đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy rằng đồn đãi mười mấy năm qua Khưu Trạch luôn luôn bế quan tìm hiểu sự huyền bí của Đế Tôn Cảnh, nhưng cũng không thấy lão ta thành công. Chỉ cần không thành công, thì mọi người chính là ngồi ngang hàng với nhau.
Trước đó ông ta thấy Khưu Trạch một bộ dáng cao cao tại thượng, trong lòng rất là khó chịu. Ông ta cảm thấy người này quá coi trọng mình, đây vẫn chưa tấn thăng Đế Tôn mà đã như vậy, nếu lão ta tấn thăng thì còn cao đến đâu?
Nhưng bây giờ ông ta đã biết người ta vì cái gì nhìn cũng không nhìn ông ta một cái. Vốn dĩ Khưu Trạch sớm không biết từ lúc nào đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh.