Viên Không Tiên Quân mỉm cười nói:
– Đạo huynh có gì cứ nói thẳng đi.
– Ta muốn đối phó Huyền Thiên giáo chủ!
Viên Không Tiên Quân dứt khoát nói:
– Nhưng một mình ta không làm gì hắn được, vì vậy muốn mời đạo hữu giúp đỡ. Sau ki xong chuyện ta chỉ muốn Huyền Châu! Đông Vân đạo hữu chắc cũng biết ngươi và Huyền Thiên có xích mích. Bây giờ Huyền Thiên giáo chủ đã thành đại thế, Huyền Châu không thể chứa nhiều người như thế, hắn sẽ xuống tay với Đông Vân đạo hữu. Ra tay trước là thắng, ra tay chậm là thua. Bây giờ có ta giúp đỡ Đông Vân đạo hữu, tương lai Huyền Thiên giáo chủ mà thành Tiên Quân thì không ai giúp ngươi được.
Đông Vân Tiên Quân thản nhiên nói:
– Xuống tay với Huyền Thiên? Ta hiểu ra nhân quả, tự biết không có thù sinh tử với Huyền Thiên. Nếu hợp sức với ngươi giết Huyền Thiên nghĩa là có mối thù sinh tử, hắn lại có Vạn Chú Thiên Chung. Lỡ như không giết chết Huyền Thiên, tương lai ta sẽ gặp họa, ta thấy rõ điều đó.
Viên Không Tiên Quân cười to bảo:
– Ta có nắm chắc mười phần tru giết đạo huynh.
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Đông Vân Tiên Quân.
Đông Vân Tiên Quân biến sắc mặt, trầm ngâm giây lát, nói:
– Được rồi.
Viên Không Tiên Quân cười dài độn không mà đi.
Không lâu sau Viên Không Tiên Quân đến một tòa tiên thành ở Cổn châu, ngồi trong tửu lâu kêu bình tiên nhưỡng. Người hầu bưng bình rượu lên, đó là một tu sĩ khuôn mặt bình thường.
Viên Không Tiên Quân tự rót rượu cho mình, cười nói:
– Vạn Chú Đạo Quân sống vất vả quá, trốn ở đây làm người hầu trà, bưng trà rót nước cho ta.
Tu sĩ khuôn mặt bình thường nhìn Viên Không Tiên Quân chằm chằm, bỗng khuôn mặt thay đổi thành Vạn Chú Đạo Quân.
Vạn Chú Đạo Quân ngồi xuống đối diện Viên Không Tiên Quân, lạnh lùng cười:
– Viên Không, không ngờ ngươi nhận ra ta, có thể thấy ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi không biết ý đồ làm người hầu trà trong tửu lâu của ta. Ta ẩn mình trong phố thường, xem đạo chiêm nghiệm, hiểu ra lòng tiên đạo, cầu chứng chân tiên đạo, có như vậy mới lĩnh ngộ ra bản chất tiên đạo, tương lai thành tựu Đạo Quân.
Viên Không Tiên Quân rung động, khen không dứt miệng:
– Người có thể thành tựu Đạo Quân quả nhiên không tầm thường, lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ Tiên Vương giúp.
Vạn Chú Đạo Quân giật mình:
– Nhờ ta giúp?
Vạn Chú Đạo Quân như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất đời:
– Đám Tiên Quân chết tiệt các ngươi có ai không muốn bóp chết Đạo Quân chuyển thế chúng ta, thế mà nhờ ta giúp đỡ?
Viên Không Tiên Quân nghiêm túc nói:
– Ta khác với bọn họ, ta cho rằng lợi thì hợp, hết lợi thì tách ra. Mặc kệ có là Đạo Quân tiền sử hay ma đầu ngập trời, miễn có lợi ích thì hợp tác được. Đạo hữu, ta muốn hỏi là ngươi cần thủ đoạn gì để triệu hồi Vạn Chú Thiên Chung lại được?
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, hỏi:
– Ngươi muốn đối phó với Huyền Thiên giáo chủ?
– Đúng vậy! Đạo hữu có hứng thú không?
Vạn Chú Đạo Quân bình tĩnh nói:
– Vạn Chú Thiên Chung là báu vật của ta nên tất nhiên ta có hứng thú, nhưng ngươi đừng lừa ta.
Viên Không Tiên Quân ngập ngừng:
– Ở đây nhiều người hỗn tạp…
– Bọn họ đã là người chết, ngươi cứ nói đừng ngại.
Viên Không Tiên Quân giật mình nhìn bốn phía. Mọi người trong tửu lâu lúc này miệng mũi mắt trào máu té xuống, chân tiên cũng gục ngã, chết hết.
Viên Không Tiên Quân không biết Vạn Chú Đạo Quân ra tay khi nào.
Vạn Chú Đạo Quân mỉm cười nói:
– Ngươi yên tâm, đạo quả của chân tiên nho nhỏ đã bị ta nguyền rủa giết, không thể để lộ ra chút tin tức. Bây giờ ngươi hãy nói kế hoạch của mình đi, nếu ngươi lừa ta thì sẽ chết thảm hơn bọn họ.
Viên Không Tiên Quân thở phào, cười nói:
– Nếu bị lộ tin tức thì ta sẽ biến thành phản đồ của Tiên giới, thân bại danh liệt, ta làm sao dám lừa ngươi? Việc này là ta mạo hiểm mạng sống mới dám đến mời ngươi.
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Vạn Chú Đạo Quân.
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, bình tĩnh nói:
– Đồng ý.