“Đương nhiên là Thánh chủ Thiên Đình rồi”, có người lập tức nói ngay: “Hắn là ma thần vô song đã giết cả chục triệu tu sĩ, chiến tích này trước đây chưa từng có, vượt qua cả Sở Hải Thần Binh năm xưa, Thánh tử Sát Thủ Thần Triều kia có làm được như vậy không?”
“Cũng chưa biết được”, có vị lão bối tu sĩ vuốt râu bảo: “Thánh tử Sát Thủ Thần Triều là con trai ruột của Thần Vương, truyền thuyết về Thần Vương rất nhiều, ông ấy giỏi một chiêu tuyệt sát, năm xưa số cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay ông ấy không tới một nghìn thì cũng có tám trăm!”
“Trận quyết chiến đỉnh cao thế này, thắng thua thế nào chưa thể biết được!”
“Diệp Thành đến rồi”, trong lúc thảo luận bỗng dưng có người hét lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người về một phía.
Ở đó, Diệp Thành bay từ trên trời tới, bước đi chậm rãi nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi của hắn đều khiến hư thiên rung lên, uy thế của hắn khiến mọi người đều khiếp sợ.
“Thật náo nhiệt”, nhìn bóng người khắp nơi, Diệp Thành khẽ mỉm cười, khi nhìn về một vài nơi trên hư thiên, khoé miệng hắn lại hiện lên tia giễu cợt, dường như có thể thấy nhóm Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho người xem ở khắp nơi đều vô thức lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng của Diệp Thành.
Đối với những điều này, Diệp Thành không quan tâm, hắn lẳng lặng đứng trên hư thiên như một pho tượng đá, đứng yên bất động chờ Thánh tử Sát Thủ Thần Triều tới.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bốn phương ở hư thiên đều vang lên tiếng nổ lớn.
Nhìn từ xa, đại quân Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc đang ùn ùn kéo đến, sát khí ngút trời khiến người xem đều phải kinh hãi.