Khúc Yên cố gắng bình ổn lại, khi đứng một chỗ sự tê dại đau rát từ đầu gối lại truyền đến từng tế bào ở gần vết thương của cô, giờ lại đau đến mức không thể co chân lại.
Khúc Yên hơi cúi người dùng tay vén một bên chân, hôm nay cô mặc quần đen ống rộng nên vén lên không quá khó, nhưng trong lúc đó ống quần bị động tác vụng về của cô mà cọ vào miệng vết thương, kéo theo một trận đau đớn khác.
Khúc Yên cố gắng nói:”Đầu gối em..đau..”
Anh ngồi xổm xuống, khi nhìn thấy vết thương ý lạnh trong ánh mắt anh càng lúc càng lạnh xuống, khí tràng cũng trở nên đình trệ hơn rất nhiều.
Đôi chân thon dài trắng nõn lại có một vết thương còn mới vẫn đang chảy máu, đặc biệt chói mắt, có vài giọt máu từ miệng vết thương chảy xuống bắp chân trắng của cô, càng nhìn càng thấy gai mắt.
Đầu gối bị rách đến thấy thịt ở trong, xung quanh là những vết bầm vì va chạm mạnh.
Thẩm Tây Thừa ngước lên nhìn cô, khí tức trên người lan toả cả một căn phòng lớn, nheo mắt hỏi cô:”Bị như thế tại sao không đến bệnh viện?”
Khúc Yên vội lau nước mắt:”Lúc đầu em chỉ thấy hơi nhứt..nên chỉ nghĩ bị bầm thôi. Em không nghĩ nó lại chảy ra máu..Tây Thừa, em đau quá.”
Đầu óc Khúc Yên hỗn loạn, rối như tơ vò, trước mắt cô đều là tầng sương mù, cái gì cũng đều mờ nhạt. Thẩm Tây Thừa đứng dậy, biến mất sau cửa phòng nghĩ. Khi đi ra ngoài đã có đem theo một hòm thuốc, không nói gì im lặng xử lý vết thương cho cô.
Có mấy lần cô vì đau mà thu chân lại, sau đó anh cũng giảm bớt lực đạo xuống để không làm cô đau hơn. Vừa dịu dàng lại nghiêm túc.
”Còn bị thương ở đâu không?”
Khúc Yên mím môi, sau đó lại giơ lòng bàn tay bị trầy đỏ lên, cô nhìn anh với vẻ tội nghiệp. Anh thở dài, dùng nước khử khuẩn khử xong thì lấy thuốc mỡ thoa cho cô.
Xử lý xong anh nhìn Khúc Yên, tao nhã rót cho cô một ly trà rồi tự nhiên đưa tới. Khúc Yên nhận lấy uống, vừa khóc xong nên rất khát nước.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, lạnh lùng nheo mắt lại thấp giọng hỏi:”Làm sao lại bị thương?”
Anh biết tính cách của Khúc Yên, dù có đôi chút vụng về nhưng cũng không phải nữ nhân vừa đụng đã ngã. Tính cách cô rất cẩn thận trước sau, cái vấn đề tự nhiên cô lại bị thương thế này thật sự làm anh không thể nào đoán ra được.
Khúc Yên trầm xuống, sau đó nói:”Lúc đó em đến một quán gần đây mua phở, khi mua xong đi gần đến lộ thì ở phía sau có lực đẩy mạnh em ra đường, em lúc đó cũng không đứng vững nên trực tiếp bị ngã ra đường. Vừa đúng lúc có một chiếc xe lớn đi tới, em không né kịp là nó tông em rồi.”
Thẩm Tây Thừa thoáng trầm xuống, giọng anh không vui hỏi:”Tại sao lại đến đó?”
Cô chỉ hai phần phở trên bàn:”Anh bảo đói, em mua cho anh..”
Phát hiện nét mặt anh càng lúc càng lạnh lẽo. Cô xụ mặt xuống, nỉ non nói:”Nếu anh ăn uống đầy đủ thì em cũng đâu mua làm gì.”
”Con đường em mua là đường nào?” Thẩm Tây Thừa truy hỏi.
Khúc Yên nhìn anh, anh vẫn đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, chiều cao cả hai ngay lúc này không chênh lệch nhau là mấy nhưng khí tràng anh lại áp đảo cô hoàn toàn.
Khúc Yên hỏi:”Đường Phong Châu, quán đầu đường.” Cô nhíu mày hỏi lại:”Anh hỏi làm gì thế?”
Thẩm Tây Thừa không nói gì đứng dậy, ngón tay thon dài kéo ống quần cô xuống, lạnh lùng nhìn cô:”Ngồi ở đây ngoan một chút. Anh sẽ ra ngay.”
Cô chỉ thấy Thẩm Tây Thừa đem hòm thuốc vào trong phòng ngủ. Sau đó hồi lâu sau mới đi ra.