Chân Văn Quân bị nàng chọc cười: “Ngươi là nói cực lạc đan? Đây không phải cực lạc đan, là một loại thuốc nâng cao tinh thần mà ta sau này nghiên cứu chế tạo ra, trước khi luyện công ăn vào có thể giúp tinh thần minh mẫn trừ uế giải độc, càng có thể thúc giục cảm quan khiến xúc giác nhạy bén, lại không có bất kỳ độc tính gì. Thời gian có thể luyện công càng ngày càng ngắn, muốn làm ít công to nên mới luôn mang theo nó.”
“Tạm thời tin ngươi.” Vệ Đình Húc nói, “Đút ta, để ta nhìn xem liệu thật sự có thể khiến xúc giác nhạy bén, thúc giục cảm quan hay không.”
Chân Văn Quân đem đan dược đẩy vào trong đôi môi của Vệ Đình Húc, trong lúc song thể hợp nhất không ngừng thúc đẩy lăn lộn, đan dược đang dần dần phá tan thành lũy vô cảm bền chắc, lộ ra sự yếu ớt tươi non nguyên bản.
“Văn Quân, ngươi rõ ràng là thần tiên……” Vệ Đình Húc bấu chặt lưng Chân Văn Quân, vùi mặt vào trong cổ nàng.
Nông nông rồi lại sâu sâu, mồ hôi khô ráo rồi lại ẩm ướt.
Trải qua mấy phen tung hoành ngang dọc, liên tục dây dưa cho đến canh ba hai người mới mệt mỏi kiệt sức ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau khi Chân Văn Quân mở mắt ra thì trời đã hửng sáng, Vệ Đình Húc không có ở bên cạnh.
Đem màn che xốc lên đi chân trần đạp trên mặt đất, mặt trời chói chang giữa hạ đã lên tới đỉnh đầu, trong phòng lẽ ra phải vạn phần nóng bức, nhưng giờ khắc này bốn phía trong phòng đã được bố trí sẵn các chậu băng, cửa sổ hướng nam đang mở, guồng nước đang quay đều ở đối diện bên ngoài cửa sổ, nước từ trên cao đổ xuống kích khởi từng luồng gió lạnh cùng với cảm giác mát mẻ của băng đá đồng thời kéo ùa về phía Chân Văn Quân, khiến nàng tinh thần phấn chấn, vui tươi sảng khoái.
Đang định mặc y phục rửa mặt đi ra cửa tìm Vệ Đình Húc, lại thấy nàng bưng một khay gỗ bước vào phòng, khay gỗ tựa hồ có hơi nặng, không quá dễ bưng. A Trúc đi theo bên cạnh giúp nàng mở cửa, muốn đỡ giúp nàng, Vệ Đình Húc khẽ lắc đầu, kiên trì muốn tự mình đi vào.
Khi Chân Văn Quân nhanh chóng tiếp nhận khay gỗ thì vô ý chạm phải ánh mắt A Trúc, vẻ mặt của A Trúc có phần xấu hổ không được tự nhiên, gọi một tiếng “Phu nhân” sau đó liền đi.
Nhớ lại toàn bộ cảm xúc xuất thần của A Trúc cô cô trước đó khi phối hợp diễn kịch, Chân Văn Quân tâm tình cực tốt nhịn không được bật cười lớn.
“Muốn cười cũng nên chờ cô cô đi xa rồi hãy cười, rõ thật là tiểu hầu tử.” Vệ Đình Húc lắc đầu.
Chân Văn Quân đêm qua hao tổn không ít thể lực, từ sớm cũng đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, khay thức ăn mà Vệ Đình Húc bưng tới ngoại trừ món cháo đậu phụ mới nếm thử, còn có một đĩa thịt lợn luộc giã tỏi nạc mỡ đều đặn cùng một chén thịt dê hầm tỏa hương thơm ngào ngạt, Chân Văn Quân vừa thấy đã biết là ngon miệng.
“Ngươi lần đầu tiên xuống bếp cũng là làm hai món này, lúc đó khét dính thành một đoàn khiến người ta vừa nhìn đã sợ, mà hiện giờ lại sắc hương mê người rồi.”
“Trí nhớ của ngươi thật đúng là tốt, ngay cả thức ăn ta làm từ rất lâu trước kia cũng nhớ rõ.” Vệ Đình Húc lại suy nghĩ một chút, “Không phải là vừa khó ăn lại khó coi nên đã để lại cho ngươi ấn tượng sâu sắc đấy chứ.”
Chân Văn Quân vội vàng ôm ngực, còn tưởng rằng tiếng lòng quá lớn bị Vệ Đình Húc nghe được.
“Không nói chuyện không nói chuyện nữa, ta đói quá, ăn trước đã!”
Chân Văn Quân luân phiên dùng cả muỗng lẫn đũa ăn đến hăng say vui thích, Vệ Đình Húc ngồi một bên thấy nàng vậy mà lại không có nửa phần khó xử, ăn tương đối chân thành, có chút đau lòng: “Được rồi được rồi, nếu muốn hống ta cứ tùy tiện ăn vài ngụm rồi thôi, trù nghệ của ta như thế nào trong lòng hiểu rõ, đừng ăn đến hư bụng, ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Vệ Đình Húc mấy lần ngăn cản cũng không thể ngăn được khí thế càng ăn càng mạnh của Chân Văn Quân, cuối cùng lại ăn sạch toàn bộ.
“Là ăn ngon thật, ăn rất ngon. Tử Trác, ngươi có biết mỹ vị chân chính không cần đến tính từ quá phức tạp để hình dung, ‘ăn ngon’ hai chữ là vừa đủ!”
Vệ Đình Húc nhoài người đến trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng: “Bởi vì tối hôm qua giày vò đến quá muộn, nói những lời êm tai này để hống ta?”
“Hống nhiều thêm vài câu về sau mỗi ngày ta đều có thể ăn được thức ăn ngon như vậy sao?”
Vệ Đình Húc hơi nhíu mày mỉm cười, vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Cho người đến thu dọn chén đĩa mang đi, Vệ Đình Húc bảo Chân Văn Quân ngồi lại ngay ngắn, giúp nàng tết tóc.
Bên trong gương đồng, một vết sẹo bắt mắt nằm ngay mi tâm của Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc một tay nâng mái tóc dài của nàng lên một tay lơ lửng ở phía trên ánh mắt của Chân Văn Quân, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo này.
“Đây là bị thương lúc ở Túc Độ thu lương.”
“Ân.”
“Thế mà lại bị thương ở vị trí này.”
“Không có gì đáng ngại, ngược lại khiến ta có vẻ hung ác thêm vài phần, thuận tiện trị quân.”
“Sắp sửa tiến công Nhữ Trữ, Văn Quân, ngươi đã chuẩn bị thật kỹ rồi chứ?”
“Ân.” Chân Văn Quân nói, “Ba năm trước cũng đã chuẩn bị xong rồi. Lần này công thành Tử Trác còn có diệu kế gì?”
Vệ Đình Húc đem làn tóc đen của Chân Văn Quân tách làm hai phần, cười nói: “Ngươi là đang sợ ta lại bắt ngươi diễn trò?”
“Không phải sao, lần trước đọ sức cùng Diêu thị rõ thật là muốn mạng mà.”
“Nhưng ngươi đã diễn rất tốt, ngay cả A Trúc cô cô cũng tin là thật, tức đến phát khóc.”
Nhắc tới A Trúc cô cô cầm gậy cán bột hai người lại cười ầm một trận, vừa lúc A Trúc cô cô đến đưa trà lạnh, thấy hai người cười đến mặt đều đỏ, ngoài kinh ngạc ra thì cũng coi như là an tâm.
A Trúc từ trong phòng lui trở ra, nhóm nữ tỳ chờ ở bên ngoài đều rất hiếu kỳ hỏi nàng:
“Nữ lang cùng phu nhân đây xem như hoàn toàn hòa hảo rồi?”
A Trúc nói: “Chỉ mong là vậy. Cũng chỉ những lúc có phu nhân ở bên cạnh, nữ lang mới có thể vui vẻ thoải mái như thế.”
Những ngày mùa hạ cuối cùng nghỉ ngơi dưỡng sức cũng đã kết thúc, mùa thu năm Thuận Đức thứ hai, Chân Văn Quân cùng Vệ Cảnh An, Trưởng Tôn Ngộ liên thủ công phá Nhữ Trữ thành, kết thúc mười chín tháng gian nan công thành, chém chết đại tướng thủ thành Trùng Tấn Phùng Nhĩ Xác.
Chẳng qua thắng lợi của bọn họ có chút ngắn ngủi.
Mùa xuân năm tiếp theo, Nhữ Trữ còn chưa kịp nghỉ xả hơi dưỡng sức lại nghênh đón một trận tấn công mạnh mẽ của Trùng Tấn.
Thủ lĩnh Trùng Tấn đích thân suất lĩnh năm mươi vạn đại quân nam hạ công thành, song phương đại chiến ở vùng ngoại thành Nhữ Trữ.
Đại chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm, từ Nhữ Trữ cho đến tận Yên Hàng, trăm dặm đường dài tiếng kêu than dậy khắp trời xương trắng ruột người phơi đầy đất, người tử thương trên trăm vạn, trận chiến này cũng trở thành trận chiến thê thảm nhất trong Đại Duật quốc sử.
Trận chiến Nhữ Trữ cuối cùng với Chân Vệ Trưởng Tôn tam gia liên minh đánh bại Trùng Tấn, chém chết Thủ lĩnh Trùng Tấn mà kết thúc.
Trận chiến này cũng mở màn cho chiến dịch đánh đuổi hồ tặc dài đằng đẵng.
Thuận Đức năm thứ ba, Hoàng thượng phong Chân Văn Quân làm nhị phẩm Phiêu Kỵ Tướng quân, Uyên Bắc Hầu, Đô đốc Mạnh Lương Chư quân sự, mang binh bắc phạt, với mong muốn tiêu diệt hoàn toàn Trùng Tấn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Chân Văn Quân trước sau ba lần bắc phạt, trải qua năm năm, rốt cục cũng hoàn toàn diệt trừ bộ tộc Trùng Tấn đã quấy rầy biên cảnh phương bắc nhiều năm, giải quyết đại họa trong lòng Đại Duật suốt mấy thập niên qua.
Đến khi khải hoàn quay về kinh, đã là Thuận Đức năm thứ tám.