Cô có cấm hắn mở miệng sao?
“Cô biết tính cách của hắn mà?” 333 không vui chút nào, hỏi ngược lại Vân Yến.
Vân Yến kéo khóe môi thành một nụ cười giễu cợt.
Cô hiển nhiên là biết nha.
Ở chung vài ngày liền biết.
Khải Đồ chính là Phật sống, lại còn thích ôm mọi chuyện về phía mình. Là loại người ‘ta vì thiên hạ mà bỏ mình, ta vì hòa bình mà không xem trọng bản thân’.
Loại người này, sống rất dễ nhận phần thiệt thòi về mình, không phải, là tự nguyện nhận phần thiệt thòi về mình mới đúng.
Khải Đồ thực tốt bụng biết bao khi bị cô dày vò mà không có một câu trách móc vậy mà cô còn khó chịu với hắn.
Ý của 333 là vậy đấy, làm cho Vân Yến buồn cười vô cùng.
“Vân Yến, tôi biết cô không ưa hắn.” 333 thở dài, chân thành nói.
“Ha hả.” Vân Yến cười đáp lại.
“… Cô đừng cười như vậy nữa.” 333 nghẹn họng.
“Ha ha.”
“…”
333 bất đắc dĩ mà câm miệng, nó sợ nói nhiều lại khiến Vân Yến không vui mà bỏ mặc Khải Đồ ở đây.
Hiện tại bọn họ đang ở trong rừng, đường đi thì hoang vu bí hiểm, ít người qua lại, ai biết được sẽ có việc gì xảy ra đâu?
Lỡ như có việc bất trắc xảy ra thì tính mạng của Khải Đồ khẳng định là không giữ được.
Vân Yến híp mắt nhìn về phía chân trời xa xôi.
Chắc đi một khoảng nữa sẽ đến một thị trấn nhỏ, lúc ấy có thể gọi đại phu được.
Vị diện này dùng linh thạch để trao đổi, tiền ở đây chính là linh thạch.
Ừm, Vân Yến chính là không có tiền.
Không gian của Vân Yến vốn không có mấy thứ như thế.
Vì thế mà cô đang suy nghĩ làm thế nào để gọi đại phu đến kéo Khải Đồ đi, cứ cho là cô có cách kéo Khải Đồ vào trấn được đi. Vậy cô nên làm gì để thu được linh thạch trong thời gian ngắn?
Vì 333 liên tục kêu réo, Vân Yến quyết định lục tìm trong không gian của mình xem có thứ gì để Khải Đồ ngồi vào để cô kéo đi hay không. Sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cô cũng tìm ra một cái quan tài màu đen tuyền, thập phần cao quý.
Vân Yến trầm ngâm nhìn quan tài lại nhìn sang phía Khải Đồ, sau đó 333 liền thấy cảnh tượng Khải Đồ bị Vân Yến vứt vào quan tài không một chút tiếc thương.
“Đừng kéo nắp! Hắn sẽ không thở được!” 333 nhịn không được mà nói.
Vân Yến: Ha ha ha ha.
Vân Yến không đáp lại 333, không một lời liền đặt cả chiếc quan tài trên vai khiêng đi vào thị trấn nhỏ nọ.
Rất may mắn cho Khải Đồ là Vân Yến không kéo nắp quan tài lại nếu không chỉ sợ Khải Đồ không chết vì bệnh mà là chết vì không thở được.
Từ khi bước vào thị trấn, người trong trấn nhìn Vân Yến rất nhiều, chủ yếu là tò mò chiếc quan tài trên vai cô.
Cảnh tượng này vô cùng hãi hùng, bạn cứ tưởng tượng một cô bé chừng mười tám tuổi khiêng một chiếc quan tài màu đen mà bên trong còn có người đi, khủng bố cỡ nào?
Mà cô bé đó còn không than không oán ngược lại bình tĩnh đi quanh quẩn thị trấn làm ai cũng sợ run người.
Nhất là mấy đứa bé trong trấn thường ngày hay chạy nhảy lung tung cũng vì cảnh tượng hào hùng này mà chui rúc trong nhà.
Thậm chí đám người trong trấn còn không dám đối mặt trực tiếp với cô.
333 vuốt mặt, giọng vô cùng méo mó: “Vân Yến, Y Dược quán trước mặt, cô còn đi tìm thứ gì nữa?”
Nghe 333 nói, Vân Yến liền khinh thường đáp lại, “Tất nhiên là tiền, mi không tiền thì vào Y Dược quán bằng gì? Bằng sắc à?”
“Nhưng Khải Đồ có tiền nha?” 333.
“Ta đã xem qua, quá ít, còn không đủ để khám bệnh nói chi mà chữa bệnh.” Vân Yến trợn mắt, quyết định ném quan tài sang một bên.
333 trừng mắt nhìn quan tài nhẹ nhàng đáp đất, trong lòng mới yên tâm được đôi chút.
May mắn là cô không có dùng sức, nếu không Khải Đồ có thể sẽ bị thương.
Thấy Vân Yến không để tâm đến Khải Đồ liền rời đi, 333 nói chuyện nhân sinh cùng cô rất nhiều.
“Đã đặt kết giới rồi, ta đi kiếm tiền.” Vân Yến phẩy tay, vô cùng phiền muộn đáp lại giọng nói trong đầu.
Nghe được câu trả lời êm tai như vậy, 333 liền an tâm im lặng.
Nhờ 333 yên lặng, tâm tình Vân Yến mới thoải mái được một chút.
Sau khi tiện tay hái vài chiếc lá bên đường, cô liền ghé vào sòng bạc nhỏ trong trấn.
333 nhìn cảnh Vân Yến dùng ảo thuật trên mấy chiếc lá làm chúng biến thành linh thạch:….
Vân Yến, cô làm như thế không thấy day dứt hay sao?
333 túm tóc, thật muốn thét lên một câu như vậy.
Nhưng là nó cũng không dám, 333 có tinh thần chính nghĩa là thực nhưng cách làm của Vân Yến không phải là quá đáng như giết người cướp của.
Trong cái vị diện này, lừa đảo chẳng qua chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, huống chi Vân Yến cũng không làm hại đến ai.
333 tự an ủi mình.
Biết 333 lại suy nghĩ linh tinh, Vân Yến nhướng nhướng mày.
Cái hệ thống này nói nhiều muốn chết, lại còn suy nghĩ xa xăm.
Thật phiền.
Thật muốn cắt cái miệng nhỏ của nó cho cá ăn nha.
Sóng lưng đột nhiên có một trận rét lạnh làm cho 333 không tự chủ mà ngừng suy nghĩ.
Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, 333 liền nghi hoặc.
Nó là hệ thống mà còn lạnh lưng hả?