Nhưng không ngờ, lúc này điện thoại vang lên.
“A lô?”
“Hủ Hủ, con đang ở đâu? Sao Nhược Nhược đột nhiên bị đưa về? Không phải con bé đang ở chỗ con sao?”
Là giọng nói của ông cậu Đỗ Hoa Sanh, nói Nhược Nhược đột nhiên bị đưa đến chỗ cậu cô.
Sao có thể như thế được?
Nhược Nhược không phải đang ở nhà trẻ sao?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi kỳ lạ: “Con đang ở bên ngoài, con không biết Nhược Nhược sẽ bị đưa về, nhưng là ai đưa? Hơn Nữa, Mặc Mặc ở đâu? Hai con trai con không về cùng sao?”
“Không thấy Mặc Mặc, là mấy người trẻ tuổi mặc âu phục đen tóc tai bóng loáng. Con không biết chuyện này sao?”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Sau khi nghe cậu nói xong, một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên và ngay lập tức một linh cảm rất xấu trỗi dậy trong đầu cô.
“Được, con biết rồi.Con đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Ôn Hủ Hủ để lại một câu, sau đó cúp điện thoại liền gọi cho nhà trẻ Quốc Tế.
Quả nhiên, sau khi nghe được cô là mẹ của Ôn Nhược Nhược, người nhà trẻ lập tức nói cho cô biết, đứa bé quả thật đã bị người ta đón đi.
“Là một người tên là Lâm Tử Dương đón đi.”
“Cô nói cái gì? Lâm Tử Dương?”
“Đúng, Anh ta còn đón hai anh trai của cô bé, Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc đi.”
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ dường như không nghe thêm được gì nữa.
Một loại sợ hãi bao trùm đỉnh đầu của cô, ngay cả điện thoại di động cũng rơi ở trong xe.
Không, không thể nào.