Sau đó cô chống mặt đất đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn phía trên, bỗng nhiên giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ có một chút dáng vẻ yêu kiều của con gái mới lớn, lại ngượng ngùng mắc cỡ vội vàng cúi đầu xuống.
Hai tay xoắn lại, làm cho người đứng xem đều có thể cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, “Em là tân sinh viên khoa tiếng Trung năm nhất, hẹn gặp lại Giang…Giang học trưởng.”
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, giống như bị túm lại, bước chân đứng khựng quay đầu nhìn lên trên, chỉ nhìn thoáng qua, liền bất an dời tầm mắt:”Em..em còn tiết học..tạm biệt”
Nói xong, cô khẽ hất bàn tay vô hình, khom lưng nhặt cặp sách lên ôm vào lòng ngực, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Chờ cô diễn xong, mấy vị lão sư kia còn chưa hết ý, giống như Giang Lâm manh động, buồn bã mất mát nhìn người đẹp dần dần biến mất trước mắt, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
“Đạo diễn Trịnh, phó đạo diễn Lý, các vị lão sư, tôi biểu diễn xong rồi. “Ngôn Lạc Hi cúi đầu chào
Đạo diễn Trịnh ho nhẹ một tiếng, nhìn Ngôn Lạc Hi vẻ mặt cười nhạo, “Tóc mái xấu, kính cũng rất xấu”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười:”Tôi mới vừa cắt, vì cảm thấy phù hợp tính cách nhân vật Sơ Hạ, có chút tự ti nhát gan nhưng vì tình yêu trở nên vô cùng dũng cảm”
Trịnh Học Thành “Ừ” một tiếng, vạch vài cái lên giấy, nói: “Trở về chờ thông báo, người kế tiếp”
Ngôn Lạc Hi cúi người lần nữa, sau đó rời khỏi phòng thử vai, Cố Thiển vội vàng nghênh đón, nhìn mái tóc xấu xí trên trán cô, nhịn không được nôn mửa, “Kiểu tóc xấu không chịu nổi”
“Có thể làm cho đạo diễn Trịnh và mấy vị giám khảo ấn tượng sâu sắc, cũng đáng”
Ngôn Lạc Hi kỳ thật không nắm chắc lắm có thể lấy được vai diễn này, bất quá cô đã cố gắng, sẽ không có gì phải tiếc nuối.
Đi ra khỏi văn phòng, Ngôn Lạc Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ tựa vào vách tường hút thuốc, cô chạy chậm tới, ngẩng mặt lên nhìn anh, “Công việc hôm nay của em đã kết thúc, anh muốn đưa em đi đâu?”
Lệ Dạ Kỳ thiếu chút nữa không nhận ra cô, anh nhíu mày, “Sao lại cắt tóc, rất xấu”
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, cô túm lấy bím tóc, soi vào bức tường trơn bóng như gương:”Xấu lắm sao?”
“Là em, xấu cũng đáng yêu”
Lệ Dạ Kỳ nói xong, dập thuốc, ném vô thùng rác gần đó, quàng tay qua vai cô cùng đi bộ ra bãi đậu xe.
Ngôn Lạc Hi bị anh kéo đi, cô quay đầu vẫy vẫy tay với Cố Thiển, “Thiển Thiển, nhớ bữa tiệc đóng máy tối mai, ăn mặc đẹp một chút”
Cố Thiển nhìn hai người lên chiếc Bentley màu đen bỏ đi trước mặt, cô buồn bã mí mắt rũ rượi, thật sự hâm mộ chị Lạc Hi, có thể ở bên người mình thích.
Mà cô……
Vừa nghĩ tới Thẩm Trường Thanh gần đây gặp phải đủ loại áp lực, đều bởi vì mình, tâm tình thập phần trầm trọng.
Cố Thiển quyết định, tối mai sau khi tiệc đóng máy kết thúc sẽ mang Thẩm Trường Thanh về Mặc gia, nếu đại ca vẫn khư khư cố chấp, như vậy sẽ cùng Thẩm Trường Thanh ra nước ngoài.
Trong chiếc Bentley màu đen, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, cười híp mắt hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu chơi?”
“Thuê phòng”
Người nào đó đơn giản thô bạo trả lời một câu.
Ngôn Lạc Hi: “……”
Lệ đại thần nói thuê phòng, thật sự chính là thuê phòng, khách sạn tình nhân rất có sáng tạo, chủ yếu đều là màu hồng nhạt, nhìn thấy khiến lòng người muốn trẻ hóa.
Trên giường đặt hai cái gối ôm hình trái tim tựa vào nhau, cô hô một tiếng, nhào tới ôm chúng vào lòng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cởi áo khoác.
“Sao anh tìm được nơi này?”
Một người đàn ông thẳng thắn như anh ta lại thích màu hồng nữ tính như vậy, chẳng trách Điền Linh Vận thường nói, đàn ông càng thẳng thắn thì tâm hồn càng biến thái, quả nhiên.
“Tìm trên mạng.”
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt cong cong của cô, anh nhẹ giọng nói:” Thích nơi này không?”
Ngôn Lạc Hi gật đầu, “Ừ, chúng ta phải ở đây cả ngày sao?”
“Ừ, cả ngày” Lệ Dạ Kỳ ôm cô nằm trên giường, Ngôn Lạc Hi giãy dụa muốn đứng lên, lại bị anh kéo trở về.
“Ngoan, nhắm mắt lại ngủ, tỉnh ngủ chúng ta lại trở về.”
Ngôn Lạc Hi: “……”
Đúng là đơn giản mà bá đạo.
Mang cô tới khách sạn, không làm gì cả chỉ ôm cô ngủ, thật sự càng ngày càng không hiểu anh đang nghĩ cái gì.
Chỉ là được ở cạnh anh, khiến cô vô cùng an tâm. Vốn cả đêm không ngủ, buổi sáng còn đi thử vai, lúc này nhắm mắt lại, mới phát hiện mình mệt chết đi được.
Cô gối lên cánh tay anh, dựa vào lòng ngực anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt giống như mang theo ma lực ổn định lòng người, chỉ chốc lát sau, cô ngủ thật say.
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô, nghe hơi thở trầm ổn của cô, thật lâu sau thở dài một tiếng.
