Bỗng trán Giang Nam bắn ra vô số tiên quang, phô thiên cái địa bay đi bốn phương tám hướng. Thoáng chốc tiên thiên nguyên thủy tiên vực xao động, hơi thở tiên nhân bùng phát lay động nguyên thủy tiên vực làm khuvực này không chịu nổi.
Trong khoảnh khắc có hơn một ngàn bốn trăm vạn tiên nhân bay ra lấp đầy tiên thiên nguyên thủy tiên vực, có mấy chục vạn tiên thú lôi trì bọn họ bắt trong hư không thứ nhất Tiên giới.
Hơn một ngàn bốn trăm vạn tiên nhân khom người hành lễ hướng Giang Nam:
– Bệ hạ, có chúng ta!
Nhiều người cùng hành lễ một hướng, phát ra gió mây, bão tố thổi, sóng to ngập trời. Vạt áo Giang Nam bay phấp phới.
Các Tiên Quân giật nảy mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng. Tiên nhân, rậm rạp tiên nhân, bọn họ chưa từng thấy nhiều tiên nhân như vậy, tựa như nấm sau cơn mưa chui lên mặt đất.
Nam Quách Tiên Ông giật mình dến ngây người. Chỉ có đám người Đạo Vương, Giang Tuyết, Tịch Ứng Tình, Lạc Hoa Âm đến từ hạ giới là biết bên dưới có tiên nhân nhiều cỡ nào, nên bọn họ không ngạc niên mà chỉ có vui mừng.
Giang Nam đắc ý cười nói với Nam Quách Tiên Ông:
– Tiên Ông, ta từng nói với ngươi rằng ta có thế lực lớn, bây giờ ngươi thấy chưa?
Nam Quách Tiên Ông lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
– Quá nhiều người nhưng Huyền Châu thì rất nhỏ, không chứa hết được…
Giang Nam thở dài, híp mắt nhìn các Tiên Quân, cười nói:
– Các vị sư huynh sư tỷ, Huyền Châu của ta chỉ chứa được năm trăm vạn tiên nhân, quá nhỏ, àm ta thì có rất nhiều người. Nhiều miệng như thế, mỗi ngày phun nuốt tiên khí nhiều không đếm xuể. Cầu xin các vị sư huynh cho Huyền Châu ta khuếch trương lãnh địa, trấn an một ngàn bốn trăm vạn cường giả dưới tay ta.
Các Tiên Quân biểu tình cực kỳ khó xem, lúng túng như gà mắc tóc.
Viên Không Tiên Quân ho khan:
– Huyền Thiên tiểu hữu nếu có nhiều người không chỗ chứa thì có thể tặng cho ngu huynh một ít, ngu huynh đang thiếu người quản lý Viên Không tiên thành…
Ánh mắt Giang Nam biến sắc bén:
– Ngươi muốn bao nhiêu?
Giang Nam thản nhiên nói:
– Viên Không sư huynh, ta cho ngươi một ngàn vạn có đủ không?
Viên Không Tiên Quân giật nảy mình, vội vàng lắc đầu. Nếu trên dưới một trăm vạn tiên nhân thì Viên Không Tiên Quân dám thu, còn ngàn vạn tiên nhân đủ ăn nghèo gã.
Huống chi ngàn vạn tiên nhân nếu đến Viên Không tiên thành, hôm nào Giang Nam muốn tạo phản xử Viên Không Tiên Quân thì dễ như chơi.
Viên Không Tiên Quân không dám nhận.
Giang Nam nhìn xung quanh, quét qua từng Tiên Quân:
– Vậy có sư huynh nào đồng ý thu một ngàn vạn tiên nhân?
Các Tiên Quân bối rối né tránh ánh mắt của Giang Nam. Một ngàn vạn tiên nhân là một thế lực lớn, dùng tốt sẽ mạnh đứng đầu Tiên giới, nhưng ai có tài lực dồi dào như thế để nuôi sống bọn họ? Ai có năng lực thuần phục bọn họ?
Lỡ đám người này tạo phản thì chẳng phải là đốt lửa tự thiêu mình sao?
Xem hành động của Huyền Thiên giáo chủ, nếu bọn họ nhận những tiên nhân kia chắc chắn sẽ xảy ra tạo phản.
Ngọc Kinh Tiên Quân đứng ra:
– Huyền Thiên tiểu hữu nói đùa.
Ngọc Kinh Tiên Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Chuyện phân chia Huyền Châu thôi bỏ qua đi. Các vị sư huynh, chúng ta ai về nhà nấy.
Giang Nam vội giữ lại:
– Ngọc Kinh sư huynh dừng bước, ta có nhiều người không chỗ dàn xếp…
Ngọc Kinh Tiên Quân bay lên, rời khỏi Huyền Thiên tiên vực.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười to bảo:
– Tiểu hữu, Huyền Châu của ngươi còn vô nhân cấm khu, bao nhiêu người cũng chứa hết được. Ta không quấy rầy nữa.
– Huyền Thiên tiểu hữu, cáo từ!
– Cáo từ, cáo từ!
– Xin dừng bước, không cần tiễn thêm!
Các Tiên Quân vội bạy lên, chạy trốn khỏi Huyền Thiên tiên vực.
Càn Nguyên Tiên Quân kêu đám người Chung Tú Tú lại, nói với Giang Nam:
– Ngươi có nhiều người như thế, đệ tử của ta sẽ không ở lại đây thêm miệng ăn. Nhưng một ngàn bốn trăm vạn tiên nhân…
Càn Nguyên Tiên Quân lắc đầu, mang theo đám người Chung Tú Tú xoay người bay đi:
– Sẽ ăn sạch ngươi không còn cái khố.