Vừa mới xuống xe cô vội vàng lên lầu, lao ra ngay khi cửa thang máy mở ra.
Cô biết cục bột nhỏ ở phòng bệnh nào, bởi vì cô đã quá quen thuộc với chỗ này.
Thăng nhỏ nằm trên giường nôi, vừa bú sữa xong liền lăn ra ngủ, ngậm cái núm vú giả nhỏ xinh, cứ như đang bú sữa trong mơ vậy.
Bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn và trắng trẻo, mềm mại và trông đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc mới sinh ra. Dù vẫn chưa thể phân biệt được lông mày của mình giống bố hay giống mẹ nhưng tổng kết lại là nó sẽ không xấu, dù sao thì gen của bố nó cũng rất mạnh.
Mùi sữa thơm khäp người, cô ôm cậu bé vào lòng và đánh thức cậu bé dậy, nhưng dường như cậu bé nhận ra người trước mặt là mẹ mình, cho nên không có khóc, mà bắt đầu nhún nhảy.
Đôi mắt đen tuyền ấy sáng và lấp lánh như những viên ngọc đen.
Thằng nhỏ mới ra đời thuần khiết biết bao, cho nên đôi mắt cũng đẹp không tì vết.
Hứa Trúc Linh cẩn thận mang đứa trẻ đến chỗ Cố Thành Trung, vui mừng nói: ‘Cố Thành Trung, nhìn con trai của anh này, nó là cục bột nhỏ.”
“Nó…là con anh?”
Tâm trạng của Cố Thành Trung lúc này có chút phức tạp, lo lăng, u uất, vui mừng, phấn khởi…
Đứa con đầu lòng đã chết, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý không có người thừa kế rồi, anh cũng có thể đối xử bình đẳng với Cố Hy, nhưng dù gì thì cũng không có máu mủ của mình, chăm sóc nó cũng là do trách nhiệm mà mình phải làm.
Nhưng giờ đây, thăng nhóc nhỏ bé trước mặt chính là kết tinh của tình yêu giữa anh và Hứa Trúc Linh, thăng nhóc này đến không đúng lúc, vượt qua bao nhiều nguy hiểm, cuối cùng cũng đến thế giới này một cách bình yên, để lại người thừa kế cho Cố Thành Trung.
Anh run rẩy mở tay ra, muốn ôm một cái, nhưng anh lại duõi ra một nửa rồi rút lại, lấy khăn giấy ra _cẩn thận lau †ay, sợ tay mình không sạch sẽ.
Sau đó, anh ôm cục bột nhỏ vào lòng.
Cục bột nhỏ chưa từng nhìn thấy anh bao giờ, cho nên rất tò mò, cậu bé mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn trái nhìn phải.