Ám ảnh trước kia cho tới bây giờ vẫn còn hiện rõ rệt trong đầu chúng không khác gì cơn ác mộng, cả hàng chục triệu tu sĩ bị đánh tới mức không còn đường về thì Thị Huyết Diêm La còn có thể nói gì nữa.
“Ngươi còn đợi gì nữa?”, Phệ Hồn Vương lại xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm vào Thị Huyết Diêm La với đôi mắt u ám.
“Muốn đi thì ông đi đi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lạnh lùng.
“Ngươi…”
“Bắc Sở rộng lớn như vậy mà lại để một tên doạ cho kinh hồn bạt vĩa, đúng là nực cười”, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại điện.
Giọng nói còn chưa dứt thì một người mặc áo bào tím xuất hiện, cơ thể như ẩn như hiện, lúc thực lúc ảo, đôi mắt hỗn độn mang theo uy lực kinh thế khiến đại điện rung chuyển.
Người này không phải ai khác mà chính là người thần bí xuất hiện ở Bắc Sở.
Hắn từ quả trứng đi ra, cũng chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đến, chỉ vì bị Đại Sở trấn áp nên tu vi mới giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không phải bị Sở Huyên và Hồng Trần liên thủ truy sát thì cũng sẽ không ẩn náu ở Thị Huyết Điện.
Người này cũng giống với kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở, bọn họ đến từ cùng một nơi, còn đến từ nơi nào thì lại không rõ.
“Các hạ, Thị Huyết Điện có lòng cho các hạ nương thân thì cũng không nên chỉ biết nói những lời vô dụng”, Thị Huyết Diêm La nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt lạnh lùng, “nếu còn dám xuất ngôn ngông cuồng thì bản tôn không ngại mời ngươi ra khỏi Thị Huyết Điện đâu”.
“Ngươi sẽ không đuổi ta đi đâu”, kẻ mặc y phục tím bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Các hạ cũng tự tin thật đấy”, Phệ Hồn Vương bật cười, ông ta nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt loé lên u quang giống như thể có thể nhìn thấu mọi thứ từ người này.
Nhưng điều kì lạ là trên người hắn ta có một sức mạnh dị thường có thể che đi thời cơ, cho dù là ông ta thì cũng không thể nhìn thấu.