Hắn nhớ vừa rồi, thời điểm mình thi triển Thiên Nhãn, thấy phía sau ngọn núi bên kia có một nơi có hồ nước. Dường như nơi đó cách đây cũng không quá xa. Ở chỗ đó cũng không thấy có gì uy hiếp.
Suy nghĩ một chút, Miêu Nghị xoay người nhảy tới trên lưng Hắc Thán. Nghịch Lân Thương trong tay hắn vung lên, đập vào phía trên mông của Hắc Thán.
Hắc Thán lập tức nhanh như cơn gió mạnh, lao về phía Miêu Nghị vung thương chỉ tới. Nó nhanh chóng chạy đi. Thoáng như một cái bóng xẹt qua rất nhanh trên sa mạc. Tuy rằng hiện tại sở trường của nó là bay, tốc độ chạy nhanh lại không kém hơn năm đó. So với năm đó, còn nhanh hơn. Còn có một ưu điểm khác. Năm đó Hắc Thán mọc bốn chân, chạy nhanh tạo ra động tĩnh kinh người. Hiện tại nó đã mọc ra móng vuốt. Bốn chi nhẹ nhàng rơi xuống đất, gần như không phát ra âm thanh gì.
Miêu Nghị mặc chiến giáp cầm thương, ngồi ở trên thân Hắc Thán lướt đi trong gió.
Vù vù.
Cảnh tượng như vậy giống như rất nhiều năm trước. Khi lại lĩnh hội loại cảm giác rong ruổi này, Miêu Nghị cũng không nhịn được thổn thức, bùi ngùi. Hắn nhớ tới tình cảnh năm đó, khi mình mới tới Phù Quang Động, nhìn thấy Hắc Thán béo tốt giống như heo. Thật không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.
Trong nhiều năm như vậy, hắn cũng trải qua không ít chuyện. Có chuyện tốt có chuyện không tốt. Nhưng Hắc Thán vẫn ở bên cạnh hắn.
Vừa ra khỏi sa mạc hoang dã, góc độ xông tới đột nhiên thay đổi. Hắc Thán nhảy mạnh lên một cái, đã thả người lên núi. Nó leo lên núi cao lại giống như giẫm trên đất bằng. Nó lao rất nhanh qua núi. Lúc này đã có thể nhìn thấy hồ nước ở phía trước mặt. Hắc Thán một hơi thở vọt tới, vội vàng dừng lại ở bên hồ.
Miêu Nghị cầm thương rảnh rỗi quan sát. Trước mắt hắn là một hồ nước với phạm vi vài dặm. Hồ nước trong vắt. Chỗ thiếu sót duy nhất là không thấy bất kỳ thực vật nào. Điều đó khiến nơi đây vẫn có vẻ có chút hoang vắng. Hắn giơ tay lên vẫy một cái. Một giọt nước từ mặt hồ nhảy ra, rơi vào đầu ngón tay của hắn. Sau khi thi pháp điều tra, hắn lại nhét vào trong miệng, nuốt vào.
Sau khi xác nhận trong hồ không có độc, hắn lắc thương vỗ nhẹ vào Hắc Thán. Hắc Thán quay đầu lại, chạy tới dưới chân núi bên hồ. Miêu Nghị nhảy xuống, vung thương chỉ một điểm. Hắc Thán ngay lập tức dùng bốn chi, nhanh chóng đào đất. Không bao lâu, nó liền đào ra một động sâu tới khoảng vài chục trượng.
Sau khi thu dọn đất đá chồng chất phía bên ngoài và che giấu đi, Miêu Nghị lại tiến vào bên trong động, thu dọn một chút, tạo ra một Địa Cung đơn sơ. Hắn chuẩn bị ở nơi này bế quan tiềm tu một nghìn năm. Đáng tiếc chính là thiếu phòng ngự. Hắn chỉ có thể để Hắc Thán canh giữ ở cửa động.
Vốn có trên tay hắn có bọ ngựa dùng để bố trí canh phòng là thích hợp nhất. Nhưng trước khi tiến vào Ngự Viên, lo lắng bị lục soát điều tra, hắn bảo Diêm Tu dẫn đi, thả ở chỗ Vân Tri Thu trông giữ. Có một số việc tuy rằng hắn không thể xác nhận, nhưng đã loáng thoáng có suy đoán. Hắn không dám dễ dàng lấy bọ ngựa ra để sử dụng.
Ra khỏi Địa Cung, Hắc Thán chạy tới, hướng về phía hồ nước hắt xì hơi một tiếng thật vang. Miêu Nghị hiểu rõ ý của nó. Đây là muốn xuống nước chơi đùa. Chỉ là trên người mặc chiến giáp có chút trầm trọng, ảnh hưởng tới nó khi xuống nước chơi đùa.
Miêu Nghị thi pháp chỉ một cái. Chiến giáp trên thân Hắc Thán lóe lên bảo quang, nhanh chóng co lại, cuối cùng hóa thành vòng kim cương trên cổ Hắc Thán.
– Trộm béo, nhớ kỹ. Không có sự đồng ý của ta, không thể rời khỏi sơn cốc này.
Miêu Nghị cảnh cáo một tiếng.
Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi, biểu thị đã hiểu rõ. Sau đó nó nghiêng đầu, mừng rỡ chạy đi.