“Việc này…” Một thành viên của Cục Chín quay đầu lại nhìn, phát hiện cơn mưa xối xả rơi xuống trong khoảnh khắc này chỉ †ại trong phạm vi của núi Cổ Thần, trừ núi Cổ Thần, tất cả đều bình thường như không có gì khác biệt.
Cảnh tượng kỳ quái này đã làm cho trong lòng mọi người đều cảm thấy có một loại dự cảm xấu.
Bởi vì liên quan đến mưa lớn nên đường lên núi nhất thời trở nên bùn lầy, hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải có sức mạnh cao siêu nên không chịu ảnh hưởng, nhưng còn bảy đội viên khác của Cục Chín lại hoàn toàn không có phần sức mạnh này của hai bọn họ, trước con đường lên núi bùn lầy này thì vô cùng khó khăn.
Những tảng đá kỳ lạ lởm chởm ở trên núi Cổ Thần, cây cối mọc um tùm.
Dùng nửa tiếng đồng hồ thì mọi người đã đến được sườn núi.
“Tránh ra một chút đi” Bọn họ nhìn thấy một tượng thần, thời gian điêu khắc đã rất lâu, bây giờ đã bị sương gió đánh cho không thành hình dáng, lại thêm sắc trời đen như mực, mưa như trút nước nên cũng không thể nhìn thấy rõ được tướng mạo của tượng thần.
Tượng thần được thờ cúng trong một ngọn núi lõm, trốn ở bên cạnh tượng thần vừa hay lại có thể tránh được mưa.
Mưa rơi rất lớn, hơn nữa đến sườn núi còn có thể cảm nhận được rõ ràng gió lớn quật mạnh, một tảng đá lớn di chuyển từ trên núi lăn xuống, lăn xoẹt qua bên cạnh mấy người, nhìn thấy bảy người đội viên ở Cục Chín sợ hãi không dứt, tảng đã lớn này là hướng về phía bọn họ, ở trên con đường bùn lầy giữa sườn núi này cũng không dễ trốn.
“Có cái gì đó không đúng” Trương Thác cau mày.
“Đức ngài Quân vương, mọi thứ đều vẫn bình thường” Một đội viên của Cục Chín nói, kể từ sau khi biết được thân phận của Trương Thác, bọn họ tỏ ra vô cùng kính trọng đối với Trương Thác, mặc dù Trương Thác cũng nói với bọn họ rằng đã không còn là Quân vương địa ngục gì nữa nhưng bọn họ vẫn xưng hô đức ngài Quân vương như cũ.
“Chính là bởi vì quá bình thường” Triệu Chính Khải mở miệng: “Tình huống bình thường như thế này, vì sao hai đoàn người lại mất liên lạc được chứ? Công cụ truyền tin cũng không cách nào sử dụng được, chân của bọn họ cũng không cách nào dùng được nữa rồi?”
Triệu Chính Khải vừa nói vừa vuốt những hạt mưa rơi trên người.