Chân mày Lâm Hiên hơi nhíu lại. Bất quá hắn không lập tức lựa chọn bởi vì đó chỉ là suy đoán của chính mình mà thôi, hay là xem tình huống trước rồi sau đó định đoạt cũng chưa muộn. Lâm Hiên nâng tay phải lên, một đạo pháp quyết từ trong bàn tay hắn bắn ra ngoài. Lâm Hiên đem cấm chế chung quanh sơn cốc tạm thời mở ra. Rất nhanh sau đó tiếng bước chân đã truyền tới. Ba gã cổ ma cùng nhau bước đến, không cần nói cũng biết chính là Trung niên nhân, mập mạp cổ ma và cung trang nữ tử.
“Tham kiến sư thúc!” Ba người quỳ gối hành lễ.
“Đứng lên đi!”
Lâm Hiên đi tới giữa gian phòng rồi tùy tiện ngồi xuống. Bãi túc phổ nhi, đối với vài tên cổ ma Ly Hợp kỳ thì hắn chẳng khách khí làm gì.
“Lâm mỗ đã từng nói nếu không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy ta cơ mà. Các ngươi thế này là có ý gì? Lâm mỗ mới bế quan hai tháng mà thôi, chẳng lẽ lời ta nói không có ý nghĩa gì hết, hoàn toàn trở thành gió thoảng bên tai thôi sao?”
“Không phải. Sư thúc ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Chúng ta tới đây hôm nay không phải muốn quấy rầy người.” Thấy ngữ khí Lâm Hiên bất thiện, sắc mặt trung niên nhân kia đại biến, liền vội vàng mở miệng giải thích.
“A, vậy là vì sao?” Lâm Hiên bất động thanh sắc nói.
“Ba người vãn bối tới đây là vì muốn đưa cho sư thúc cung phụng năm nay.”
“Cung phụng năm nay?” Lâm Hiên lấy tay chống cằm, trên mặt hắn biểu lộ một tia ngoài ý muốn.
“Đúng vậy. Nếu không phải sư thúc ra tay thì Tiên Vân Tông đã không còn tồn tại. Chúng đệ tử để tỏ lòng cảm kích liền thu nạp một ít ma thạch và bảo vật dâng cho sư thúc. Mong người không ghét bỏ.” Thanh âm trung niên nhân nịnh nọt ton hót truyền vào tai.
“Thì ra là thế, các ngươi vất vả rồi.” Ngữ khí Lâm Hiên bình thản vô cùng.
Ba gã Ma tộc liếc nhau. Trên mặt trung niên nhân kia tràn đầy tâm thần bất định, không dám hồ ngôn loạn ngữ mà trực tiếp lấy ra một túi trữ vật. Miệng túi hướng xuống run lên, một đống lớn bảo vật xuất hiện. Phần lớn là ma thạch, cơ hồ chiếm hết nửa gian phòng. Hơn nữa tất cả ma thạch đều là thượng phẩm, ngoài ra còn có một ít tài liệu trân quý chỉ có tại Ma giới. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, với thân gia phong phú của hắn thì đây chỉ là một số tiểu tài mà thôi. Thực lực Tiên Vân Tông muốn xuất ra những bảo vật này chắc hẳn cũng có vài phần khó khăn trắc trở. Xem ra bọn chúng vì nịnh nọt hắn cũng đã tận hết sức lực.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi hòa hoãn một chút, nguyên lai không phải phiền toái.
“Tốt. Lòng hiếu thảo của các ngươi Lâm mỗ đã biết. Tất cả đều lui ra đi, cung phụng về sau cũng không cần hàng năm đưa tới nữa. Lâm mỗ tạm thời muốn bế quan sinh tử, nếu không có đại sự đặc biệt thì không được quấy rầy ta.” Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người ba gã cổ ma rồi chậm rãi mở miệng.
“Vâng!” Ba cổ ma tự nhiên không dám tranh luận cái gì liền thi lễ với Lâm Hiên một cái rồi ngay lập tức lui xuống. Sau khi ra khỏi sơn cốc bọn chúng mới dám mở miệng nói chuyện.
“Đại sư huynh, ngươi xem thế nào?”
“Không sai. Đối phương hứng thú với tu luyện như thế nhất định là khổ tu chi sĩ.”
“Đúng vậy. Điều này quả thật rất có lợi với chúng ta, vị Lâm sư thúc này có lẽ sẽ không can thiệp vào sự tình tông môn. Hiện tại ta chỉ lo lắng một cái…” Cổ ma mập mạp chậm rãi nói.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2320: Thôn phệ Bách Linh ma hỏa