Nghe Vân Yến nói, ánh mắt Khải Đồ hơi sáng lên, “Vậy thí chủ, ta sẽ tha độ bọn hắn, thí chủ cứ ở nơi đây, không cần phải theo ta, xong chuyện lại gặp nhau tại đây.”
Nói rồi Khải Đồ liền đi lại vào làng, thong dong tự tại, bóng lưng đều mang một loại nghĩa khí, thanh lãnh.
Thấy vậy Vân Yến cũng mặc kệ hắn, cô nhảy lên một cái cây cổ thụ nọ tiếp tục uống rượu.
Ha hả, cô dám cản hắn sao?
Dù sao Khải Đồ võ công không quá tệ cũng là dạng cao thủ trong vị diện này, hắn có đối đầu với bọn kia hẳn là sẽ không chết.
Vì sao Vân Yến biết? Tất nhiên là lần trước Khải Đồ đi đưa chăn cho Vân Yến, còn đứng nhìn cô một hồi lâu mà cô không nhận ra ngay là hiểu rồi đấy?
Sau khi thấy tâm trạng Vân Yến đã đỡ hơn, khuôn mặt cũng không như trước âm trầm, 333 mới bắt đầu ngoi lên nói chuyện.
“Vân Yến… Khải Đồ là người tu phật, đương nhiên sẽ không thích chết chóc ngược lại thương xót chúng sinh, cho nên cô không cần nghĩ xấu về hắn.” 333 nghĩ nghĩ sau đó nói thêm, “Hắn chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Tốt cho ta? Ngươi thì hiểu gì? Hắn yên phận đi tiếp mới là tốt cho ta.” Vân Yến không mặn không nhạt đáp.
333 cảm thấy rất đau tim.
Hai người này như chó với mèo, ở cạnh nhau là cãi nhau. Nó không biết khi nào nhiệm vụ mới hoàn thành nữa.
333 lại nhắc đến Khải Đồ làm Vân Yến tức đến muốn ọc rượu, cô lại tự an ủi mình.
Được rồi, chỉ cần xong nhiệm vụ lần này là cô không cần phải dính líu đến bọn người tu đạo nữa.
Sau này mà có nhiệm vụ liên quan, Vân Yến thà nhịn chocolate chứ cũng sẽ không làm.
_
Trời dần sầm tối, Khải Đồ cũng chưa trở lại, 333 lại kêu réo không ngừng làm cho Vân Yến có chút khó chịu.
“Hắn không trở lại chứ có chết đâu, ngươi lo lắng làm gì?” Vân Yến hừ lạnh, đáy mắt là một khoảng âm trầm lạnh nhạt.
Hiển nhiên là Vân Yến chả quan tâm đến sống chết của Khải Đồ.
“Làm sao cô biết được hắn không chết chứ! Vân Yến à mau đi đi mà, mau tìm hắn đi nha.” 333 tức đến muốn khóc òa, “Hắn đã chết thì nhiệm vụ liền thất bại đó.”
“Thiên nhãn cho ta biết hắn còn sống, ngươi không cần lo.” Vân Yến chỉ vào mắt mình.
Nghe vậy 333 liền an tâm hẳn, giọng nói cũng dịu đi, “Thật sao?”
Vân Yến không đáp, tất nhiên là cô nói dối rồi, chỉ có đồ đần mới tin cô.
“Nữ thí chủ, ta đi thôi.”
Tiếng của Khải Đồ từ phía dưới vọng lên, âm thanh mang theo chút mệt mỏi.
Nhìn xuống phía dưới, Vân Yến liền thấy Khải Đồ vẫn một thân bạch cà sa sạch sẽ, dung mạo vẫn tuyệt diễm, nhưng ánh mắt đều mang một tia mỏi mệt, hẳn là tha độ bọn kia rất tốn sức.
Thấy Khải Đồ như vậy, Vân Yến liền vui vẻ.
“Trời đã sắp tối rồi, ngươi muốn ngủ ở Khách Điếm hay ngủ ngoài đường?” Vân Yến cũng không nhảy xuống, tay chống cằm hỏi Khải Đồ.
Nghe vậy Khải Đồ cũng chỉ cong cong môi, đáy mắt mang theo lạnh nhạt, “Tùy ý thí chủ đi.”
“Ta không ngủ, ta muốn đi tiếp, ngươi chịu được sao?” Vân Yến cong môi, lời nói tràn đầy ác ý.
Tất nhiên sau khi tha độ bọn mặt sẹo, Khải Đồ đã tiêu hết sức lực, hắn vốn chưa từng rời chùa, nay lần đầu rời chùa đã gặp bao nhiêu rắc rối, Khải Đồ khẳng định có phần không chịu nổi.
Nhưng là Khải Đồ cũng không có than vãn hay cáu gắt, vẫn luôn một mảnh hòa ái bình đạm.
“Thí chủ quyết định vậy thì đi thôi.” Khải Đồ không phản bác cô mà cam chịu tiếp nhận.
Thấy vậy ánh mắt Vân Yến liền sắc bén thêm.
Hắn làm như vậy để làm gì chứ? Rốt cuộc là vì sao hắn phải nhận phần thiệt về mình, Khải Đồ hoàn toàn có tư cách đề nghị cô mà?
Trừ khi Khải Đồ đã biết Vân Yến không thích hắn, đang làm khó mình cho nên hắn mới lùi một bước để nhường nhịn cô.
Ha hả.
Quả nhiên là người từ bi bao dung không chịu nổi.
Ngay cả Vân Yến cũng không chịu nổi vì thế nên cô quyết định cải tạo, giúp Khải Đồ ăn khổ sau đó giúp hắn trưởng thành hơn.
Nghĩ vậy, đáy mắt cô liền hiện lên vài phần giảo hoạt.
333 mà nghe được, chắc chắn sẽ tức cười.
Rõ ràng là cô tìm cớ chỉnh Khải Đồ, lại viện cớ chính nghĩa như vậy làm gì?
Dưới tán cây, thiếu nữ cười như không cười, khóe mắt đều mang một loại ác ý nồng đậm, cô như ma quỷ đang vui vẻ khi bản thân được trêu chọc con người.
Ngược lại thiếu niên bên dưới như Phật sống, điềm nhiên mà nhìn thiếu nữ, con mắt trong suốt không tạp chất, cũng không có cảm xúc gì, bình lặng yên ả như làn nước mùa thu.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng không ai biết suy tính của nhau.
Người thì tìm cách chỉnh người kia, ác ý hiện rõ.
Người còn lại thì quyết định tìm cách tha độ người nọ, giúp người nọ vơi bớt sát khí cùng tiêu giảm chết chóc.