Con chó được Điền Bất Dịch nuôi từ nhỏ, Đại Hoàng cũng ủ rũ nằm bên linh sàng, đầu gục xuống đất, hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát thường ngày.
Ánh mắt của Quỷ Lệ dừng lại trên người Điền Bất Dịch, sau đó không di động đi đâu nữa. Bước chân của hắn nặng nề, chậm rãi lê từng bước một. Tống Đại Nhân lặng lẽ đi bên cạnh hắn, lấy một sợi dây thừng gai đưa cho Quỷ Lệ. Quỷ Lệ liếc qua gã, trong mắt lộ vẻ cảm kích, gật đầu nhận lấy sợi dây, thấp giọng nói: “Đa tạ!”.
Tống Đại Nhân nhìn sang phía Tô Như nói: “Đệ qua với sư nương đi!”.
Nói xong, gã lặng lẽ đi ra phía các sư đệ, quỳ xuống trước di thể Điền Bất Dịch dập đầu ba cái, khi gã ngẩn đầu lên, khóe mắt đã đỏ ửng lên, sau đó cầm một xấp giấy tiền bên cạnh Ngô Đại Nghĩa, từ từ thả vào bồn lửa.
Quỷ Lệ nhìn sợi dây trong tay, từ từ buộc nó vào thắt lưng, sợi dây thừng gai quấn quanh mình, mang theo mấy phần bi thương, cơ hồ như thắt chặt tim hắn lại một lần.
Hắn cúi đầu đi tới trước linh sàng, quỳ xuống khấu đầu ba cái trước di thể Điền Bất Dịch, sau đó quay sang phía Tô Như.
“Đệ tử…”.
Thanh âm của hắn chợt ngưng lại, hồi lâu sau mới nghe thấp giọng nói: “Đệ tử Trương…Tiểu Phàm, bái kiến sư nương!”.
Phía sau, Tống Đại Nhân và năm đệ tử Đại Trúc Phong đều nhìn qua, biểu tình trên mặt rất phức tạp, nhưng nhiều hơn cả là sự hoan hỉ và thân thiết khi gặp lại người thân.
Cả Tô Như cũng tỏ ra được thanh thản phần nào, bà nhìn Quỷ Lệ khẽ gật đầu, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ đau thương, nhìn Điền Bất Dịch nói: “Bất Dịch, ông nghe thấy chưa, là lão Thất đó, nó trở về khấu đầu với ông kìa”.
Quỷ Lệ quỳ phục dưới chân Tô Như, không nói nên lời.
Phía sau vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào.
Khói hương nghi ngút lan tỏa trong Thủ Tĩnh Đường, không biết có phải vì chủ nhân không còn nữa hay không, mà cả nơi này cũng trở nên trống không, chẳng hề huyên náo vì sự hiện diện của nhiều người.
Một lát sau,Tống Đại Nhân gạt lệ nơi khóe mắt, bước lên phía trước, đến bên cạnh Tô Như: “Sư nương, xin người cho chỉ thị về chuyện hậu sự của sư phụ, cần phải báo cho các sư trưởng tiền bối, đệ tử còn đi Long Thủ Phong thông tri cho Linh Nhi sư muội, để sư muội ấy…”.
“Chuyện này không gấp!”.
Tống Đại Nhân giật mình kinh ngạc, chúng đệ tử sau lưng gã, cả Quỷ Lệ cũng ngây người ra. Thủ Tĩnh Đường nhất thời im lặng như tờ, cả một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy.
Một lúc sau, Tống Đại Nhân mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Sư nương, sư phụ qua đời, chúng đệ tử đều hiểu nổi đau của người, chỉ là hậu sự này không thể không làm”.
Sắc mặt Tô Như vẫn không hề thay đổi chẳng những vậy, bà còn không thèm nhìn Tống Đại Nhân lấy một cái, từ đầu tới giờ ngoại trừ liếc nhìn Quỷ Lệ một cái khi nãy, trong mắt của bà chỉ có bóng dáng của Điền Bất Dịch mà thôi.
Tống Đại Nhân có vẻ lưỡng lự, nhất thời không biết phải làm sao, bèn quay đầu lại nhìn đám sư đệ đang quỳ trước linh sàn đốt giấy vàng bạc, nhưng chúng nhân cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu nên làm gì mới tốt. Đúng lúc này, Tô Như chợt lên tiếng: “Đại Nhân”.
Tống Đại Nhân vội đáp: “Vâng, sư nương, người có gì dặn dò đệ tử?”.
Tô Như nói: “Con và những người khác tạm thời ra ngoài, không được sự cho phép của ta, thì không được vào đây”.
Tống Đại Nhân ngây người, lùi lại mấy bước, đám sư đệ đều ngước lên nhìn gã. Tống Đại Nhân chỉ chau mày không nói, người cơ trí nhất trong đám sư huynh đệ là Hà Đại Trí nhìn gã khẽ lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ lo lắng. Tống Đại Nhân nhìn thấy vậy, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn nữa.
Gã và các đệ tử đã ở bên nhau không biết bao lâu, Hà Đại Trí đang lo lắng điều gì, gã tự nhiên cũng hiểu rất rõ. Gã là người đi theo Điền Bất Dịch và Tô Như lâu nhất trong các đám đệ tử, không có người nào hiểu rõ tính khang lệ của sư nương hơn gã, chỉ sợ lúc bọn gã không có ở đây, sư nương…
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tống Đại Nhân trắng bệch, bước chân cũng không thể nào nhấc chân lên nổi. Đúng lúc này, Tô Như lừ mắt nhìn bọn gã một lượt, tức giọng gắt: “Các ngươi làm gì vậy, lẽ nào sư phụ các ngươi vừa chết, các ngươi đã không coi sư nương này ra gì rồi sao?”.
“Phịch!Phịch!”.
Liên tiếp mấy tiếng vang lên, ngoại trừ Quỷ Lệ vẫn quỳ trước mặt Tô Như, bọn Tống Đại Nhân đều lần lượt quỳ xuống, khấu đầu sát đất, họ Tống thì không ngừng nói: “Đệ tử không dám, đệ tử không dám!”.
Tô Như thở dài một tiếng, gương mặt mệt mỏi cơ hồ như cả khí lực để mắng người cũng không có, chỉ khẽ xua tay: “Các ngươi ra ngoài đi!”.
Bọn Tống Đại Nhân không dám cãi lời sư nương, đành khổ sở lui ra ngoài, nhưng trong lòng thì có tảng đá lớn đè nặng, không biết phải làm sao mới phải. Quỷ Lệ khấu đầu với Tô Như mấy cái, rồi cũng chậm rãi lui ra ngoài. Nhưng hắn mới đi được mấy bước thì Tô Như đã gọi lại: “Lão Thất, con ở lại, ta có chuyện muốn hỏi!”.
Quỷ Lệ ngẩn người, dừng bước, còn bọn Tống Đại Nhân phia sau lưng hắn thì thở phào nhẹ nhõm. Nói gì thì nói, chỉ cần có người ở lại bên sư nương thì bọn y cũng bớt đi phần nào lo lắng. Kế đó chỉ nghe tiếng bước chân lục tục, trong nháy mắt sáu người bọn Tống Đại Nhân đã ra khỏi Thủ Tĩnh Đường.
Thủ Tĩnh Đường bất giác trở nên im lặng lạ thường, chỉ có ngon lửa đang tham lam nuốt lấy những mãnh giấy tiền vàng bạc là thi thoảng phát ra những tiếng lách tách.
Quỷ Lệ lặng yên đứng yên tại chỗ, cúi đầu không nói gì. Không biết bao lâu đã trôi qua, hắn mới nghe thấy Tô Như thở dài não nề, nói: “Sư phụ con xưa nay đều miệng cứng lòng mềm. Biến cố mười năm trước lúc nào ông ấy cũng canh cánh trong lòng, tuy là không nói với ta, nhưng ta nhận ra, trong lòng ông ấy cảm thấy rất có lỗi với con”.
Khóe mắt của Quỷ Lệ đỏ lên, dụng lúc lắc đầu nói: “Không phải, là đệ tử không đúng, phụ lòng ân sư, là đệ tử có lỗi với sư phụ…”. Càng nói, giọng hắn càng nghẹn ngào.
Tô Như khẽ mấp máy môi, thanh âm nức nở của Quỷ Lệ, cơ hồ như đã khơi gợi lại nỗi đau trong sâu thẳm lòng bà, chỉ là cuối cùng vẫn kiềm nén được, không để lệ rơi. Bà cúi đầu nhìn gương mặt Điền Bất Dịch, u uất nói: “Trong lòng sư phụ con, trước nay chưa từng coi con là một đệ tử bị đuổi khỏi sư môn, con có hiểu không?”.
Quỷ Lệ cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu”.
Tô Như lại nói: “Đến giờ con vẫn nhận ông ấy là sư phụ, thì hãy lại đây, đốt giấy tiền vàng bạc cho ông ấy đi, coi như là tận chút hiếu tâm, chắc Bất Dịch có linh thiêng cũng vui lắm”.
Quỷ Lệ nghiến chặt răng, quỳ xuống trước di thể Điền Bất Dịch, vái ba cái, nước mắt lưng tròng. Sau đó hắn đứng dậy đi đến bên trước bồn lửa, quỳ xuống. Lửa trong bồn đã yếu đi rất nhiều, có lẻ là do bọn Tống Đại Nhân đã đi ra ngoài hết nên không ai thêm giấy tiền vào. Quỷ Lệ liếc mắt nhìn qua, chỉ nhìn thấy cách đó không xa có một đống giấy tiền khá dày, đều là hàng mới chưa bóc niêm phong.
Trên Đại Trúc Phong đều là người tu đạo, mấy trăm năm chỉ sợ không dùng đến giấy tiền vàng bạc. Những đồ này chắc là do Tống Đại Nhân hạ sơn mua về. Nghĩ tới đây, trong lòng Quỷ Lệ lại cảm thấy chua chát vô cùng, đưa tay cầm lấy một tập, mở niêm phong cho vào bồn lửa.
Tô Như ngồi bên cạnh Điền Bất Dịch, im lặng nhìn bồn lửa bập bùng, ánh lửa hắc lên gương mặt Quỷ Lệ rồi phản chiếu ra những tia sáng lúc ám lúc minh.
Bà đột nhiên khai khẩu nói: “Lúc sư phụ qua đời, con ở bên cạnh ông ấy phải không?”.
Quỷ Lệ khẽ giật mình, rồi quay người lại, đối diện với Tô Như, thấp giọng nói: “Vâng!”.
Tô Như nhìn thẳng vào Quỷ Lệ: “Hôm qua sau khi con hôn mê, lúc ta thay thuốc cho con, có phát hiện ra chỗ trọng thương ở ngực con, có một đạo Xích Diễm kiếm khí mà chỉ có sư phụ con luyện được. Kinh mạch con bị thương cũng vì đạo kiếm khí này, đây là chuyện thế nào?”.
Qủy Lệ giật mình đánh thót, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau hắn mới thấp giọng đáp: “Đệ tử thọ thương lần này đích thực là do sư phụ xuất thủ, nhưng…”.
Nói tới đây, nhất thời hắn cũng trở nên hoang mang không biết bắt đầu từ đâu. Biến cố đêm hôm đó quả thật rất phức tạp, ngay cả một kẻ nhiều năm lăn lộn giữa nhân gian loạn lạc mà không khỏi kinh tâm động phách, huống hồ trong sự kiện đó còn có cái chết của ân sư mà hắn kính ái nhất đời, nên càng khó nói hơn.
Tô Như hừ nhẹ một tiếng, phụng nhãn sáng rực lên, lạnh lùng nói: “Mau nói sự thật cho ta”.
Nhất thời Quỷ Lệ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Như, cúi đầu một lúc lâu mới bắt đầu kể chuyện đêm đó phát hiện ra nhân vật thần bí ở Thảo Miếu thôn, đuổi đến nghĩa trang hoang phế ở Hà Dương Thành, rồi cái chết của Điền Bất Dịch cho Tô Như nghe.
Tô Như càng nghe thì sắc mặt càng nhợt nhạt, đặc biệt là khi nghe đến đoạn Điền Bất Dịch mất mạng, thì đã không còn chút huyết sắc, đôi bàn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Điền Bất Dịch, giống như sợ trượng phu lại rời ra mình một lần nữa.
Cuối cùng Quỷ Lệ nói: “Sự tình là như vậy, đệ tử không dám giấu giếm sư nương điều gì”.
Ánh mắt Tô Như quay sang phia Điền Bất Dịch, chăm chú nhìn gương mặt an tường mà thân thuộc của lão, có lẽ trong lòng trượng phu của bà, căn bản không hề hối hận. Trong lòng lão, chắc chắn cảm thấy đó là những chuyện mà bản thân nên làm.
Bà hít sâu vào một hơi, thẳng thân người dậy, mặc dầu trong lòng bà rất muốn nằm xuống đó, vĩnh viễn ở bên trượng phu, không cần lo lắng chuyện gì nữa, nhưng chỉ là… bà biết rõ bây giờ chưa phải lúc đó.
“Con nhìn rõ là…”.
Thanh âm của Tô Như nghe như phiêu phiêu hốt hốt giữa không gian.
Quỷ Lệ nhất thời cũng không hiểu: “Sư nương,ý người là…?”.
Sắc mặt Tô Như trắng bệch, thấp giọng nói: “Người thần bí đó, đúng là chưởng giáo chân nhân: Đạo Huyền sư huynh?”.
Quỷ Lệ hít sâu vào một hơi, quả quyết khẳng định: “Đệ tử tận mắt nhìn thấy, người đó dù hóa thành tro, đệ tử cũng quyết không nhìn sai”.
Tô Như lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Theo lời con nói, thì cuối cùng lúc Điền Bất Dịch tâm trí đại loạn, đánh con trọng thương, Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong đã giết ông ấy?”.
Quỷ Lệ run người, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, nhưng cuối cùng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghiến răng đáp: “Vâng!”.
Tô Như không nói gì, chỉ đứng ngây người nhìn Quỷ Lệ, cơ hồ như xuất thần. Trong mắt bà, thần tình Quỷ Lệ biến đổi một cách kịch liệt, như đang dằn vặt điều gì đó, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Lục Tuyết Kỳ, nàng kỳ thực chỉ muốn cứu con. Không, là đệ tử…”. Đột nhiên hắn quỳ phục xuống đất: “Sư nương, ngàn sai vạn sai đều là đệ tử cả, Lục Tuyết Kỳ…”.
Tô Như thở dài nói: “Ta còn nhớ trong các đệ tử Thanh Vân Môn, tình cảm của nó với con là tốt nhất, cho dù con nhập Ma đạo, nó vẫn không ngừng nhớ nhung, vì con mà đã mấy lần nghịch ý Thủy Nguyệt sư tỷ, lại còn cự tuyệt cả lời cầu thân của Phần Hương Cốc Chủ Vân Dịch Lam nữa”.
Quỷ Lệ quỳ trước mặt Tô Như, lòng dạ rối như tơ vò, có muôn ngàn điều muốn nói, nhưng lại chẳng nói ra câu. Trường đại biến ngày hôm nay, tuy hắn biết rõ Lục Tuyết Kỳ là vì cứu hắn nên mới xuất thủ, nhưng Điền Bất Dịch dù sao cũng là ân sư đã dưỡng dục hắn thành người, lại là người mà hắn kính ái nhất, vậy mà trước mặt hắn, nàng đã cắm ngập thanh Thiên Gia thần kiếm xuyên qua ngực ân sư. Kể từ khoảng khắc đó, hắn đã quyết tâm dù đau khổ đến mấy, gã cũng phải quên bằng được Lục Tuyết Kỳ.
Sau trận đại loạn ở Nam Cương, từng có một khoảng khắc ngắn ngủi hắn được ôm nàng vào lòng, nhưng tạo hóa trêu người, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa… thật không hiểu tại sao trời già lại tàn nhẫn đến thế.
Tuy Quỷ Lệ đã quyết tâm rời xa nàng, nhưng hắn không thể ngồi trơ mắt nhìn Tô Như hiểu lầm nàng. Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn, thâm tình của sư nương đối với sư phụ, so với hắn chỉ hơn chứ không kém, chuyện mà cả bản thân hắn cũng không chấp nhận, thì làm sao có thể cầu xin bà khoan hồng đại lượng được chứ?
Quỷ Lệ người không nói được gì, cũng không biết nên nói gì.
Sự thực quá đỗi vô tình, mỗi một người tiếp cận đến nó, đều bị nó làm tổn thương.
Chỉ là sắc mặt Tô Như lúc này không hề có vẻ quyết liệt như Quỷ Lệ đã tưởng tượng, ngược lại sau cơn bi thương ban đầu, bà từ từ bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, Tô Như mới nhìn Quỷ Lệ nói: “Ta nhớ con có nói, trước khi lâm chung, thần trí Điền Bất Dịch có khôi phục lại, nhận ra con, có đúng không?”.
Quỷ Lệ gật đầu: “Vâng!”.
Tô Như nói: “Vậy ông ấy có nói gì không?”.
Quỷ Lệ ngưng thần suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Sau khi sư phụ tỉnh lại, có nói hai câu”.
Tô Như tiếp tục hỏi: “Ông ấy nói gì?”.
Quỷ Lệ nói: “Câu đầu tiên của sư phụ hơi kỳ lạ, chỉ nhắc đi nhắc lại ba chữ: ‘Đừng trách nó, đừng trách nó’. Câu thứ hai là dặn dò đệ tử, sau khi người qua đời thì mang di thể người về Đại Trúc Phong giao cho sư nương, đồng thời dặn…”.
Tô Như biến sắc nói: “ông ấy muốn con nói gì?”.
Quỷ Lệ thấp giọng nói: “Trước lúc lâm chung, sư phụ có dặn chuyển cáo với sư nương, xin sư nương đừng quá đau thương, đừng…đừng làm chuyện ngốc nghếch “.
Tô Như ngẩn người ra không nói gì, nước mắt cứ tuôn trào ra theo khóe mắt, thân hình lảo đảo vô lực như muốn ngã khuỵu, dáng vẻ thương tâm tột cùng. Quỷ Lệ vừa đau đớn vừa lo lắng, nhưng không dám bước lên, chỉ quỳ xuống dưới đất khấu đầu nói: “Xin sư nương kiềm chế bi thương”.
Một lúc lâu sau mới nghe Tô Như bình tĩnh nói: “Ta không sao,con cứ đứng dậy đi”.
Quỷ Lệ giờ mới đứng dậy, ngẩn đầu nhìn lên thấy sắc mặt Tô Như đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ đau thương khôn cùng.
Thủ Tĩnh Đường lại trở nên tĩnh lặng, Quỷ Lệ lặng lẽ cho giấy vàng bạc vào bồn lửa. Lúc này chợt nghe Tô Như nói: “Có phải con cũng bất mãn và oán hận Lục Tuyết Kỳ đã xuất thủ giết chết sư phụ không?”.
Quỷ Lệ giật mình, không biết sư nương có ý gì khi hỏi câu này, nhất thời không biết nên trả lời ra làm sao mới phải. Nhưng Tô Như cũng là nhân vật thông minh mẫn tiệp, nên chỉ thoáng nhìn thần tình trên mặt Quỷ Lệ đã hiểu được quá nửa tâm tình của gã lúc này.
Bà chậm rãi nói: “Con có biết trước lúc chết, Bất Dịch nói ba chữ ‘Đừng trách nó’ là ý gì không?”.
Tô Như nở một nụ cười đau khổ: “Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ là Bất Dịch cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm của Lục Tuyết Kỳ thôi”.
Quỷ Lệ giật mình kêu lên: “Sư nương ý người …”.
Tô Như thở dài: “Thôi đi. Chuyện cũ thì để nó qua đi. Bí mật cả đời chúng ta không thể để liên lụy tới đám tiểu bối các con được”.
Nói đoạn bà chậm rãi quay đầu, nhìn Điền Bất Dịch, chỉ thấy gương mặt lão hiền hòa an lành như đang ngủ vậy, bà thấp giọng nói: “Bất Dịch, nhất định là ông muốn tôi đem bí mật ấy nói cho nó biết, đúng không…?”.