Có không ít dong binh lúc ấy biết được tin tức thậm chí cơ hội như vậycũng đặt trước mặt nhưng không có người nào động tâm. Chỉ có lão Tomkhông biết ma quỷ ám ảnh thế nào lại tin tưởng lời của lãnh chúa đạinhân. Lão Tom lúc này bị gán cho cái tên ngu ngốc cùng một đám ngườikhinh bỉ hắn đi vào trong sa mạc.
Theo lời của vị lãnh chúa đạinhân trẻ tuổi kia nói, vì cảm tạ mình là người mua đầu tiên cho nên cố ý giảm giá 50%, cùng một giá tiền hắn cầm được hàng hóa gấp đôi. Sau đólão Tom nghe được tiến cảnh tươi đẹp của Mạnh Hàn thì hào hứng bừng bừng đi vào trong sa mạ, hắn trở thành dong binh đầu tiên đi lên con đườngtơ lụa.
Lúc sắp đi tới biên giới sa mạc có lộ trình một ngày cóthể đuổi tới Mộ Quang Thành của một công quốc khác. Cái tòa thành này kỳ thật có địa lý không khác gì Bạo Phong Thành, đều nằm ở biên giới củasa mạc và không được xem trọng. Nhưng mà Mộ Quang Thành là biên giới của sa mạc, đây là một trong những cứ điểm tiêu thụ đồ gian của sa đạotrong nhiều năm qua, bên trong cũng có không ít người có tiền.
Chính là như thế lão Tom vào lúc bắt đầu đã chọn lấy Mộ Quang Thành này.Nhưng mà lão Tom rất lo lắng chính mình mang theo số tơ lụa này có thểbán được ở đây hay không. Nhưng mà đi thời gian dài như thế, đi ngangqua sa mạc lão Tom đã không suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể bán với giágốc lãnh chúa đại nhân nói thì đã lời 50% rồi, hắn sẽ lời được gấp đôi.Chuyện này đủ cho hắn cảm thấy mỹ mãn.
Một ngày sau đó lão Tommệt mỏi không chịu được, rốt cục bước vào Mộ Quang Thành tìm một tửuquán lớn nhất, chần chờ cả buổi sau đó đi vào. Tửu quán này là là nơiquy tụ hàng hóa cướp bóc lớn nhất của sa đạo. Lão Tom sinh hoạt trong sa mạc nhiều năm như thế cũng hiểu rõ điểm này, nhưng mà đi vào thì đây là lần đầu tiên.
Đi vào thì lão Tom liền phát hiện chính mình vàngười nơi này quả thật không hợp nhau. Mặc dù là biên giới sa mạc nhưngmà tửu quán này vẫn có không ít người. Hơn nữa ăn mặc thập phần sạch sẽ, vừa nhìn đã biết những kẻ này không phải là người bình thường rồi. Cẩnthận cân nhắc một chút thì có thể hiểu được, có thể thu tang thì khẳngđịnh đều là kẻ có tiền.
– Có mặt hàng nào tốt?
Trong tiệmcó người chú ý tới dong binh như lão Tom đang mặc quần áo rách nát cũngkhông có kỳ quái chút nào, đại đa số sa đạo đều ăn mặc như thế này cả,rất nhanh đã có người đi tới. Có người lên trước thì người chung quanhcũng nhìn mà thôi, không có ai vây tới cả, bề ngoài dường như đây là quy củ và cũng là cách làm chuyên nghiệp.
– Chỉ có một bao.
Lão Tom lần đầu tiên hắn mới liên hệ với những người thu tang vật này, thực sự khẩn trương không chịu nổi, những người này danh dự rất tốt, hoàntoàn không hỏi lai lịch của hàng hóa, hơn nữa giá cả tương đối công đạo, chỉ hơi thấp hơn giá bình thường hai thành mà thôi, đây là nơi biển thủ tang vật tốt nhất của sa đạo.
– Lấy ra nhìn xem.
Đốiphương cũng rất lõi đời, cũng không bởi vì hàng hóa của lão Tom ít màbiểu hiện không kiên nhẫn, rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày làm ngườita vô cùng bội phục.
Lão Tom cũng không có cự tuyệt, nếu là bánhàng hóa thì làm gì có đạo lý không cho xem hàng, đem ba lô trên lưngđặt xuống và mở ra.
– Ha ha ha ha!
Người chung quanh mặcdù không có tiến lên nhưng nhìn thấy hàng của lão Tom chỉ là một cuộnvải đều nhao nhao cười rộ lên. Một chút hàng như vậy cũng không biết xấu hổ mang tới nơi này?
Người mua nghênh tiếp lão Tom cũng cười khổ bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng lão Tom có một bao châu báu hay cái gì đó,không ngờ một dong binh lại nhét vải trắng vào trong ba lo của mình,sinh ý lần này không đáng.
Nhưng màtố chất chuyên nghiệp hắn vẫn thò tay ra vuốt lên mặt vải. Bàn tay vừachạm vào mặt vải thấy mượt mà và tinh tế thì sắc mặt người mua biến đổi, cười khổ trên mặt lập tức biến mất, biến thành thần sắc thông minh tháo vác. Xoát một tiếng trực tiếp kéo một góc tơ lụa ra quan sát.