-Hiện tại trong người của con đang có rượu, không thích hợp cho hài tử uống sữa đâu…
Lưu luyến không rời nhìn hai hài tử bị ôm đi, Mã Xuân Hoa thở dài một hơi:
-Xin thứ cho con cả gan, công công có thể cùng uống chén rượu với con được không?
Mã Xuân Hoa tuy rằng toàn thân áo trắng, thế nhưng dưới ánh nến chiếu rọi xuống, khuôn mặt trong veo như nước kiều diễm lạ thường, Hoằng Lịch nhìn thấy, trong lòng nổi lên tâm tư kỳ lạ.
Dựa theo dự định ban đầu của lão, vốn là chuẩn bị lặng lẽ ban cho Mã Xuân Hoa cái chết, sau đó để cặp song sinh kia bái Thế tử phi của Phúc Khang An làm mẫu thân, thế nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Mã Xuân Hoa xinh đẹp, trong lòng Hoằng Lịch có chút không đành.
-Được rồi, bản vương sẽ cùng ngươi uống chén rượu này.
Hoằng Lịch dù sao cũng là một kẻ có phong thái kiêu hùng, lão rất nhanh đem tâm tình bên trong của mình khôi phục như cũ, nghĩ đến chẳng bao lâu nữa thì sẽ ban cho nàng cái chết, chính mình cùng nàng uống một chén rượu cũng có làm sao….
Có điều Hoằng Lịch xưa nay vốn cẩn thận, nên không có uống rượu có sẵn ở trong phòng của Mã Xuân Hoa, mà là dặn dò thủ hạ đem rượu mang đến.
-Công công ….con cũng biết giữ đạo hiếu, trong lúc này con không nên uống rượu, nhưng thực sự con không muốn duy trì sự tỉnh táo, vì một khi tỉnh táo thì lại cứ sẽ nghĩ tới Phúc Khang An….
Mã Xuân Hoa nói xong liền nức nở, Hoằng Lịch an ủi nàng, rồi yên lặng lắng nghe Mã Xuân Hoa kể chuyện ngày trước cùng Phúc Khang An tương phùng, rồi trong lòng nàng đối với hắn yêu thương sâu sắc say đắm… cứ như vậy, từng chén rượu một nuốt vào vào bụng, ánh mắt Mã Xuân Hoa càng ngày càng mê ly, cuối cùng nàng nằm nhoài gục trên bàn.
-Mã Xuân Hoa… Mã Xuân Hoa….
Hoằng Lịch kêu lên vài tiếng, thấy nàng cũng không có phản ứng, hơi nhướng mày, lão cùng thứ tức (dâu thứ..) uống rượu vốn là không hợp lễ, huống chi bây giờ Phúc Khang An vừa mới chết. Hoằng Lịch biết rõ ràng bây giờ nếu gọi người đi vào, phỏng chừng không bao lâu lời nói bóng gió liền sẽ truyền khắp toàn bộ Vương phủ, nghĩ tới nghĩ lui quyết định bước qua ôm lấy Mã Xuân Hoa đến trên giường, rồi mình lặng yên rời đi.
Hoằng Lịch vừa đi tới đem Mã Xuân Hoa ôm ngang lên, thì nàng “ ưʍ..” một tiếng, cả người động đậy, đem mặt áp sát vào trên lồng ngực Hoằng Lịch, tay của hoằng Lịch chạm vào nơi bầu vú nhu hòa no đủ, Mã Xuân Hoa thanh xuân cùng với thân thể lổi lỏm rỏ ràng triển hiện, khiến cho Hoằng Lịch khó tránh khỏi có chút động lòng.
Vừa đem Mã Xuân Hoa để tới trên giường, Hoằng Lịch chuẩn bị rời đi, thì bàn tay lão bị nắm chặt, ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Mã Xuân Hoa đôi mắt bao hàm xuân thủy, long lanh mà nhìn mình, nhẹ nói:
-Phúc lang….đừng đi, ở đây với thϊếp…
Hoằng Lịch sững sờ, lão cùng Phúc Khang An đúng là bề ngoài rất giống nhau như tạc, có thể là Mã Xuân Hoa say rượu nên ánh mắt nhìn không rõ, nhận lầm người, lão đang muốn giải thích, thì một đôi môi hừng hực liền ịn lên trên miệng lão.
Hoằng Lịch cảm thấy cả người cứng lại, trên mặt truyền đến hời thở của Mã Xuân Hoa, trước ngực nàng mùi sữa trên hai bầu vú đang căng tràn tỏa mùi hương nồng nàn trong ngực, biết rõ thứ tức ( dâu thứ..) đã nhận lầm người, nhưng Hoằng Lịch cũng không nỡ đẩy ra.
-Phúc lang… thϊếp muốn….
Vang lên bên tai Hoằng Lịch giọng nói uyển chuyển mềm mại, Mã Xuân Hoa đã cỡi ra cái áo ngoài lộ ra đường cong đầy sức sống thanh xuân, Hoằng Lịch hô hấp gấp gáp lên, trong lòng một ý nghĩ tà ác kềm nén không được nữa, với lại nghĩ đến thân phận Mã Xuân Hoa là thê tử của nhi tử mình, trạng thái so với các cơ thϊếp rất là khác biệt, Hoằng Lịch cảm thấy đặc biệt hưng phấn, phảng phất như quay lại trở về lúc oai hùng hai mươi mấy tuổi giày vò chiếm đoạt nữ nhân trước kia,
“Đêm nay sau khi qua đi, ta sẽ gϊếŧ nàng, chuyện này không ai hay biết để mà gièm pha.”
Đây là cùng ý nghĩ cuối cùng của Hoằng Lịch, khi Mã Xuân Hoa cả người run lên vươn mình cuối đầu xuống háng của lão..
Mã Xuân Hoa đôi mắt đẹp khẽ mở, thấy được một cây côn ŧɦịŧ lớn đang gắng gượng ở trước mắt mình, hương vị tràn ngập dương cương du͙ƈ vọиɠ nam nhân thẳng thấu vào chóp mũi Mã Xuân Hoa, đôi môi anh đào khẽ mở, cái lưỡi thơm tho nhẹ xuất, đem qui đầu côn ŧɦịŧ mút vào trong miệng, đứng vững trong miệng Mã Xuân Hoa, cái lưỡi thơm tho triều cuốn, từ sâu trong cơ thể đã xuất hiện khát vọng cuốn lấy, cái lưỡi đinh hương như thiêu thân lao vào lửa, đầu lưỡi quấn chặt côn ŧɦịŧ xâm nhập, phục tùng mút liếm…
Thân mình Hoằng Lịch run run, hai tay giữ lấy cái đầu của Mã Xuân Hoa thể xác và tinh thần câu chiến dần dần lâm vào diệu cảnh mà Mã Xuân Hoa kia mang đến, trên mặt nàng hiện ra ra mê người đỏ ửng, mị nhãn như tơ liếc nhìn thoáng qua Hoằng Lịch, thỉnh thoảng lại dùng cặp môi thơm hút, há mồm nuốt sâu cây côn ŧɦịŧ vào đến cổ họng đến khi không thể nuốt thêm vào mới thôi.
Giây khắc này Hoằng Lịch cảm nhận được qui đầu của mình chính thật sự đỉnh ở chỗ sâu trong yết hầu Mã Xuân Hoa, nàng lại chậm rãi phun ra một chút, tái nuốt một chút, đến cuối cùng thì nhã ra cây côn ŧɦịŧ, dùng đầu lưỡi chà xát chung quanh qui đầu, dùng đầu lưỡi liếm lộng lấy đầu lổ tiểu, lúc này từ mã nhãn qui đâu của Hoằng Lịch đã có niêm dịch rỉ ra, Mã Xuân Hoa lại đem cây côn ŧɦịŧ nuốt vào khoang miệng, ướŧ áŧ ấm áp phun ra nuốt vào.
Hoằng Lịch thủ vuốt ve Mã Xuân Hoa hai má, Mã Xuân Hoa càng không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng cái miệng trước sau cũng không có rời khỏi côn ŧɦịŧ Hoằng Lịch, lúc này lão tâm hoa nộ phóng, cây côn ŧɦịŧ tăng vọt dứng ngắt, dục hỏa càng thêm như có thiểm điện thẳng hướng đến não Hoằng Lịch, nàng mang theo nét thẹn thùng cùng sầu bi với cái miệng nhỏ nhắn cùng cái lưỡi thơm tho toàn tâm toàn ý phụng dưỡng côn ŧɦịŧ của lão,
-Tốt lắm….nằm lại trên giường đi…
Mà Hoằng Lịch động tác hơi gấp do thời gian dần qua bị trì hoãn, rất nhanh quì ngồi giữa hai chân của Mã Xuân Hoa đút cây côn ŧɦịŧ vào trong u cốc của nàng, động tác càng ngày càng thô bạo, không chút nào thương hoa tiếc ngọc ở trên người Mã Xuân Hoa rong ruỗi giày xéo
Côn ŧɦịŧ đút vào khi thì như mưa to gió lớn, chốc lát lại như thần long nhập biển, ba cạn một sâu, một trái một phải, có tiết tấu qua lại rút ra đút vào! Mã Xuân Hoa lúc này cảm giác được mình tựa như là thuyền lá nhỏ trong biển rộng, theo sóng lớn đánh úp lại lên xuống phập phồng, nàng thừa nhận lấy cây côn ŧɦịŧ của Hoằng Lịch thật sâu tiến vào! Nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ “ hừ..hừ..” như là thống khổ lại giống như là thỏa mãn, trong thân thể cảm giác trống rổng trong nháy mắt này bị cây thịt mãnh liệt nhồi vào phong phú làm cho nàng kìm lòng không được, nữ thân người trên hơi nhỏm lên, đôi cánh tay tuyết trắng ôm lấy sau cổ của Hoằng Lịch !
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
-Um…um..um..
Nàng duyên dáng rêи ɾỉ, trong giọng hàm ẩn lấy vô tận thỏa mãn chưa có hồi kết, lúc này cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngứa nhột từ trong u cốc chưa đủ tới, Mã Xuân Hoa quên không còn một mảnh rồi, cái eo thon liền hẩy lên đong đưa, chủ động nghênh hợp với côn ŧɦịŧ Hoằng Lịch đang tiến công! Hoằng Lịch hai tay cầm thật chặt bóp nhéo lấy hai bầu vú của nàng, thỉnh thoảng dùng những đầu tay bóp mạnh nặn lấy hai đầu núʍ ѵú Mã Xuân Hoa để hai giòng sữa tươi hào phóng chảy ra làm ướt cả ngực của nàng một cách thích thú!
Côn ŧɦịŧ Hoằng Lịch trong thân thể nàng động lấy cuồng dã, cứ nghĩ tới chính mình đang cùng thê tử của con trai mình hoan ái, một loại cấm kỵ mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho Hoằng Lịch kìm lòng không được, lại tăng lớn sức lực độ mạnh yếu đút vào của ƈôи ŧɦịŧ! Hai tay của lão giữ lấy bên eo của Mã Xuân Hoa, dưới háng hung hăng đụng vào bộ phân sinh dục của nàng phát ra tiếng “ phạch..phạch…phạch.. “ dâʍ uế!
……………………………………………………………………………………..
Một lúc sau..
-Ui..ui….
Mã Xuân Hoa chỉ tới kịp rên ra một câu như vậy thì thân thể của nàng mãnh liệt run rẩy lấy, cái mông đầy đặn không ngừng cao thấp hẩy lên xuống, nàng đại lực cử động để cho côn ŧɦịŧ cùng u cốc nàng sáp nhập càng thêm sâu, lúc này Hoằng Lịch sợ kềm nén tinh quan không được, nên tạm ngừng tư thế chuyển động để không kíƈɦ ŧɦíƈɦ côn ŧɦịŧ nữa, lão chậm rãi hưởng dụng thứ tức ( dâu thứ ) xinh đẹp của mình chủ động, niêm mạc bên trong u cốc của nàng không ngừng ma sát với ƈôи ŧɦịŧ, cơn cực khoái chưa đến làm cho Mã Xuân Hoa thêm vặn vẹo kết hợp u cốc cùng côn ŧɦịŧ lui tới, nhìn nàng vì chính mình kịch liệt chủ động tiến hành giao cấu, Hoằng Lịch kɦoáı ƈảʍ cơ hồ yếu đạt tới đỉnh phong, lập tức không ngừng được nữa, lại thêm một trận vùi dập côn ŧɦịŧ xuống trong huyệŧ..
-Á…. dùng lực ………
Mã Xuân Hoa cảm giác được kíƈɦ ŧɦíƈɦ khoái làm nàng gần đến cao trào, cái mông lớn cũng càng thêm rất nhanh hẩy lên đón hùa với thú tính nam nhân đang dùng côn ŧɦịŧ tàn phá bên torng u cốc mình, kiều dâʍ mị hoan cùng với cấm kỵ kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho nàng đã cuồng tiết âm tinh trào ra, cái miệng anh đào phát ra tiếng nói dâʍ mĩ:
-A…… a…… gϊếŧ chết thϊếp đi….á…a…..
Toàn thân Mã Xuân Hoa co rút từng cơn, Hoằng Lịch cũng không áp chế được dục hỏa, nóng rực nham thạch thú tính tϊиɦ ɖϊƈh͙ lập tức mãnh liệt phún ra, tốc độ nhanh sâu bạo bắn tràn ngập bên trong đường hang u cốc của nàng, Mã Xuân Hoa cũng bởi vì lửa nóng nấu chảy thành tinh của qui đầu côn ŧɦịŧ phún ra, lại một lần nữa trào ra âm tinh, nàng đạt được tối cao phong dâʍ ɖu͙ƈ giao hoan, ngọc thể kiều mỵ run rẩy càng thêm rõ ràng ..
Đừng hầu ở bên ngoài cửa, hai nha hoàn nghe được trong phòng không ngừng truyền tới tiếng nam nhân gào thét, nữ nhân rêи ɾỉ, hai mặt nhìn nhau, mặt mày đều bị doạ trở nên trắng xanh.
………………………………………………………………………………………..
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoằng Lịch tỉnh lại, thì phát hiện Mã Xuân Hoa đang ngồi một bên ngơ ngác nhìn mình, lão cũng nóng mặt, đang muốn nói, hì Mã Xuân Hoa lại mở miệng trước:
-Nữ tử say rượu thất lễ, kính xin công công quên chuyện tối hôm qua ..
Đêm qua giương ra oai hùng, Hoằng Lịch sau khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân thư thái, tâm tình cũng phấn khích, nhìn thấy nàng thức thời hiểu chuyện, lại càng không nỡ gϊếŧ nàng, chần chờ trong chốc lát, nói rằng:
-Mã Xuân Hoa…. ngươi cứ yên tâm, tối hôm qua không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thấy Mã Xuân Hoa yên lặng gật gật đầu, trên vai cái áo bằng gấm lơ đãng hở ra một bên bầu vú, lộ ra đầy dấu ấn bàn tay xoa bóp khá mạnh nên bị bầm đỏ, Hoằng Lịch thương tiếc mà đưa tay ra sờ sờ:
-Đau không?
Nhìn thấy Hoằng Lịch nhích người tới gần, Mã Xuân Hoa muốn tránh né, nhưng chẳng biết vì sao, do dự một chút, khi bàn tay chạm Hoằng Lịch chạm đến trên bầu vú, thân thể nàng run lên, hồi đáp nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
-Không đau …công công..
Hoằng Lịch mỉm cười, rất nhanh đứng dậy mặc lại y phục:
-Bản vương bất tiện ở chỗ này lâu, ta đi trước…tối mai sẽ trở lại thăm ngươi.
Mã Xuân Hoa lặng lẽ không nói gì, nhìn theo Hoằng Lịch biến mất ở ngoài cửa, trong lòng ai thán: “ Khang Hy….thần thϊếp vì hoàng thượng, đã hy sinh nhiều như vậy, ngài có biết hay không…”
…………………………………………………………………………………………
-Bẩm Vương gia, đã xử lý xong mấy nha hoàn đêm qua.
Nghe thị vệ bẩm báo, Hoằng Lịch phất tay để gã lui xuống, trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ gϊếŧ chết Mã Xuân Hoa, liền sắp xếp lại nha hoàn tâm phúc của mình đến hầu hạ Mã Xuân Hoa, dặn dò bất luận người nào cũng không được ra vào, bất giác lại nghĩ đến chuyện giao hoan tối hôm qua với Mã Xuân Hoa với thân thể mê người, Hoằng Lịch lại cảm thấy hạ thể của mình lại dựng đứng lên.